"Ách a~ ách ~ như, như thế nào lại như vậy?" Bụng Thu Tiểu Quân còn kịch liệt đau đớn, nằm trên mặt đất đau đớn lâu như vậy cũng không thấy Mạc Hoa Khôi quay trở về quan tâm một chút, tâm cô thật sự khó chịu. Một tay gắt gao ôm bụng, một tay chống lên mặt đất, trải qua rất nhiều nỗ lực mới gian nan từ mặt đất đứng lên, lảo đảo nằm lên sô pha, "A ~ ách ~ đau chết mất ~ ách ~ Mạc Hoa Khôi, người đàn ông không lương tâm này, ta nào có giả vờ, a~ ta đau như vậy, ngươi đều quyết không trở về nhìn xem ta, ách ~ thật là tức chết..."
Thời điểm cô che bụng lại, khó chịu lầm bầm lầu bầu, một bóng hắc y, áo choàng màu đen, trên mặt mang mặt nạ trắng treo trên ban công, nhìn bộ dáng khó chịu của cô, khóe miệng dưới mặt nạ giương lên, có chút vui sướng khi người gặp họa, hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy?"
Bất thình lình như vậy, cô khiếp sợ cấp tốc xoay đầu, sắc mặt trở nên trắng toát nhìn về phía hắn.
Thấy là hắn, cô lập tức kiệt lực chịu đựng cảm giác đau đớn, nhăn mặt lớn tiếng tức giận nói: "Ai là bảo bối của ngươi, tên vương bát đản này đừng gọi bậy."
"Ha ha, em không thích anh kêu em bảo bối, được, được, vậy từ hôm nay trở đi, anh đổi giọng gọi em là tiểu yêu tinh."
"Ngươi mới là yêu tinh." Xưng hô tiểu yêu tinh càng làm cho cô chán ghét, "Lão nương lúc này tâm tình không tốt, ngươi lập tức cút ra xa cho ta."
"Em như thế nào lại như vậy, có câu "Nhất nhật phu thê bách nhật ân*", đêm đó chúng ta trên giường hài hòa ăn ý như vậy, bây giờ anh vừa tới em liền đuổi anh đi, em cũng thật là quá đáng?" Hắn bi thương nói, chợt nhảy xuống ban công, đi thẳng tới trước mặt cô.
[* Nhất nhật phu thê, bách nhật ân: một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa]
"Ách, ngươi cút đi cho ta." Nhớ tới đêm đó bị hắn bá vương ngạnh thượng cung, cô lại nổi lên bao nhiêu khí tức, bụng như sông cuộn biển gầm đau đớn, cố nhổm dậy đỏ mặt hướng hắn rống to, "Cút cút cút, cút đi WC ăn phân đi."
[*bá vương ngạnh thượng cung: ý là cưỡng gian]
"Đã ăn no rồi." Hắn nhún nhún vai, không cho là đúng cười nói.
"Ăn no thì cút đi ăn tiếp đi!"
"Như vậy sẽ căng chết." Hắn lại một lần nữa giả vờ vô tội nhún vai, "Hơn nữa, trời lúc này đang mưa lớn như vậy, không tiện đi ra ngoài, anh ở lại nơi này bồi tiếp em."
Cô không chịu nổi, vốn dĩ bụng đã rất đau, hắn xuất hiện giống như đổ thêm dầu vào lửa, tư vị khó chịu càng tăng cao, "Ách a~" Không có sức lực lại cùng hắn rống to, hai tay cô che bụng, đau muốn chết ngã vào sô pha, "Ách a~ đau quá... Thật là khó chịu..."
"Tiểu yêu tinh, em rốt cuộc làm sao vậy, đau bụng?" Thấy cô khó chịu như vậy, nam nhân giống như lo lắng đến đau lòng, cúi khom người, một bên hỏi, một bên làm ra động tác như nghi ngờ, một bàn tay lực độ vừa phải ấn lên vai cô, một bàn tay dò dẫm theo bộ ngực cô chậm rãi đi xuống, khi nhẹ khi mạnh vuốt ve bụng của cô, "Nói cho anh, bụng em..."
![](https://img.wattpad.com/cover/192586910-288-k491205.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã Sắc
RomanceTác giả: DÃ SẮC Bản gốc: 127 chương (đã hoàn) Edited: Cutimap Nguồn: Mễ Trùng - wikidich === Biến cố lớn xảy ra khi cô bị tai nạn xe, vào lúc cô tỉnh lại thì phát hiện biến đổi lớn trên khuôn mặt của mình, cô đã hoàn toàn đã thay đổi, thành một nữ...