Phần 97: Tức giận ở bờ biển

800 48 3
                                    


Bãi biển đẹp nhất Dương quốc cách đài phát thanh không xa. Nơi đó phong cảnh tú lệ, gió biển mát lạnh, ban ngày, mặt biển ranh rì, thường xuyên sẽ có hải âu bay lượng, cũng thường xuyên có cá heo kết đội chơi đùa nhảy lên khỏi mặt nước.

Từ cao ốc đài phát thanh đi ra, Mạc Hoa Khôi một mình đi tới nơi này, trước đó đã dặn mua một bó 99 hoa hồng đỏ.

Trục Nguyệt, anh rất nhớ em, nghĩ tới ôm em thật chặt, nghĩ tới nắm tay em cùng em tản bộ, còn có, tưởng tượng hôm em thật điên cuồng.

Trục Nguyệt, buổi tối hôm nay em sẽ xuất hiện trước mặt anh, tới nơi này gặp anh sao?

Trục Nguyệt, xuất hiện trước mặt anh đi, nếu em có thể xuất hiện trước mặt anh, em muốn anh làm gì cũng được.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đêm càng thêm sâu, không biết khi nào, gió biển ấm áp mát mẻ cũng đã trở nên rét lạnh.

Trục Nguyệt, em sẽ không tới, phải không?

Trục Nguyệt, em có nghe được lời anh nói với em qua radio không? Lúc này em ở đâu, đang làm gì?

Trục Nguyệt, tới nơi này gặp anh đi, anh cầu em, anh muốn gặp em, điên cuồng muốn thấy em. Em biết không, anh nhớ em đến phát điên mất rồi, nếu em không tới, anh có lẽ sẽ khó chịu đến chết.

Trục Nguyệt, em rốt cuộc có thể đến hay không?

Quá trình chờ đợi làm con người ta cảm thấy lo âu cùng bất đắc dĩ, thời gian cũng như dài hơn khi chờ đợi một cái gì.

Đã là rạng sáng, người phụ nữ hắn yêu mến vẫn không xuất hiện, tâm hắn không tránh được thật sốt ruột, gió đêm lạnh thổi tới làm mặt hắn phát đau, tâm cũng lạnh và đau. Nghe tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, hắn đột nhiên yếu ớt rơi lệ.

Theo thời gian, loại chờ mong không được đáp lại đã dày vò hắn quá tải, thật không còn chịu nổi nữa, "Ách ~" hắn ưu thương thở dài, một tay ôm đóa hồng, một tay gỡ từng cánh hoa, hướng gió biển ném đi, mỗi khi ném xuống một cánh hoa, miệng liền niệm ra mấy chữ, suy tính xem cô sẽ tới hay không tới, "Em sẽ đến, em sẽ không đến, sẽ đến, không đến... Em sẽ đến, không đến..."

Một giờ sau, hoa hồng trong tay chỉ còn cành, trên tay hắn cũng chỉ còn lại cánh hoa cuối cùng, "Em... sẽ không tới..." Thật đáng tiếc, cánh hoa cuối cùng lại ứng với mấy chữ này.

Ách, tại sao lại như vậy? Vì cái gì?

Kết quả như vậy làm hắn tiếp thu không nổi, đôi mắt lại ướt, đôi mày nhăn lại, giống như một người con gái yếu ớt khóc khóc cười cười, "A... Ha ha... Ách ô.... Ha hả... Vì cái gì... Ha ha... Vì sao anh lại yêu em đến như thế... Ách ô... Tình yêu tại sao lại thống khổ như thế? A... Ha ha..."

Hắn lắc lắc đầu, khó chịu lầm bầm lầu bầu, đột nhiên dưới chân bị trợt đi, cả người té lăn vào trong nước biển lạnh băng.
"Ách a......"

Toàn thân hắn bị nước biển ướt nhẹp, thân mình tức khắc lạnh đến phát run, bó hồng trong tay không còn đóa hoa nào lập tức rớt xuống biển, sóng biển gần nhất kéo nó ra xa.

|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã SắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ