Phần 73.1: Không phải quái vật (1)

927 38 1
                                    


Trong bóng đêm, một chiếc BMW chậm rãi ngừng dưới chung cư Thu Tiểu Quân.

Chủ nhân chiếc xe này là Âu Dương Kiện Vũ, không biết do dự cái gì, hắn ngồi trong xe một hồi rồi mới bước ra, lơ đãng nhìn đến chiếc xe thể thao của Mạc Hoa Khôi đậu ở gần đó, ánh mắt anh tuấn tức khắc trở nên thâm trầm, ẩn hàm bất đắc dĩ thu hồi lại bước chân còn chưa bước đi.

Nhìn thấy xe Mạc Hoa Khôi đậu dưới lầu, hắn đương nhiên biết Mạc Hoa Khôi khẳng định ở chỗ Thu Tiểu Quân.

Mạc Hoa Khôi là bạn trai của cô, đã trễ thế này còn ở nơi của cô cũng không có gì kỳ quái, cũng không có gì không đúng, nhưng trong lòng hắn lại không giải thích được có chút chua xót cùng buồn bã.

Đã trễ thế này, mình vì cái gì lại muốn tới chung cư của cô ấy? Biết rõ cô ấy đã là bạn gái của em trai mình, nội tâm hà tất lại toát ra ý không từ bỏ được?

Hắn cười cười, trong lòng lại chua xót, lại bất đắc dĩ, âm thầm tự giễu mình tự đi tìm phiền não, giương đầu nhìn tầng lầu của Thu Tiểu Quân, chậm rãi xoay người, đi trở lại trong xe định yên lặng rời đi, cũng tựa như hắn đã yên lặng tới.

Nói đến cũng vừa khéo, ngay giây phút hắn xoay người đi, Thu Tiểu Quân đi ra khỏi chung cư để đi mua rượu, hơi hơi nhướng mắt đã nhìn thấy ngay bóng dáng của hắn.

Từ sau khi xảy ra quan hệ với Mạc Hoa Khôi, thị lực của Thu Tiểu Quân đã trở thành cực kỳ tốt, cho dù ban đêm, cho dù bọn họ ở khoảng cách xa như vậy, cô cũng có thể rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của hắn, hơn nữa liếc mắt một cái là đã nhận ra đó là bóng dáng nho nhã đầy mị lực của Âu Dương Kiện Vũ, "Kiện Vũ?"

Bởi vì khoảng cách có chút xa, Âu Dương Kiện Vũ không nghe được tiếng của cô, hắn che dấu tâm tư mất mát buồn bã, mở cửa đi lên xe.

Hắn phải rời khỏi sao? Vì sao hắn muốn tới chung cư của mình? Hắn là muốn tìm mình, nói gì với mình sao? Nhưng mà, tại sao lại không lên lầu tìm mình mà giờ lại muốn đi?

Khoảnh khắc hắn lên xe, đủ loại nghi vấn chồng chất trong lòng Thu Tiểu Quân, thấy hắn khởi động xe chuẩn bị rời đi, nội tâm vội vàng đến cùng cực, cái gì nghĩ cũng không nghĩ, bước chân thật nhanh chạy vội qua chỗ hắn, "Kiện Vũ... Âu Dương Kiện Vũ... Đừng đi, đừng đi..."

"Trục Nguyệt?"

Nghe được thanh âm của cô, tim Âu Dương Kiện Vũ nhảy dựng lên, nhanh chóng quay đầu, nhìn đến thân ảnh mỹ lệ của cô chạy đến, cảm thấy bất ngờ không tưởng tượng được, lập tức tắt động cơ, mở cửa nhanh chóng xuống xe, khẩn trương nhìn không chớp mắt dáng cô đang chạy đến.

Thực mau, cô chạy tới trước mặt hắn, có lẽ chạy tới quá gấp, hoặc có lẽ trong lòng quá khẩn trương cùng hưng phấn, gương mặt xinh đẹp gợi cảm có điểm hồng, hơi thở thật gấp gáp.

"Sao anh lại ở đây?" Cô nhìn khuôn mặt ôn tồn lễ độ của hắn, thật cẩn thận hỏi, "Là tới gặp em sao?"

"... A, không phải, anh tới tìm Mạc Hoa Khôi." Hắn lặng nhìn cô một giây, ánh mắt có chút né tránh nói, "Ngày mai anh đi thành T, có lẽ bên đó ở mấy ngày mới trở về, cho nên muốn tìm hắn uống vài ly rượu."

|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã SắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ