83. TỰ GÁNH

5.8K 304 106
                                    

Edited by Bà Còm in Wattpad


Vương thị quỳ trên nền đất khóc thút thít, ả ta đã quỳ một canh giờ nhưng bà mẫu Bạch thị lại vẫn không cho đứng dậy. Từ khi mười sáu tuổi gả vào Ngụy gia, Bạch thị chưa bao giờ hành hạ Vương thị như vậy bởi vì phía trên đã có Tiêu thị đỡ đòn -- Bạch thị chán ghét Tiêu thị cho nên tất cả đều nhằm vào người Tiêu thị. Vương thị làm tức phụ của lão Nhị, chỉ cần nịnh nọt đi theo phía sau bà mẫu suy nghĩ một chút biện pháp hành hạ đại tẩu thì bà mẫu tự nhiên sẽ không đem ý niệm xử phạt động trên người ả ta. Nhiều năm thái bình như vậy làm Vương thị cứ luôn cho rằng địa vị của mình trong lòng bà mẫu có sự khác biệt, cho rằng ả ta so với Tiêu thị càng hiểu được đạo lý làm tức phụ, cảm thấy ả ta thông minh và tài giỏi hơn Tiêu thị xuất thân Huyện chủ rất nhiều.

Tuy nhiên, hôm nay Bạch thị ở Tiết gia chịu nhục, trở về không có chỗ phát tiết liền đem phương pháp trước kia hành hạ Tiêu thị dùng trên người ả ta, Vương thị thật là 'biết khóc thì đã chậm rồi'. Vương thị mang thương tích đầy người, quỳ gối nơi này bị lão thái bà hành hạ. Nếu sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nếu sớm biết nha đầu họ Tiết ra tay ác độc như vậy, Vương thị cũng sẽ không vội vàng đón lão thái bà từ Đại Hưng đưa về kinh thành. Hiện giờ khen ngược, "thỉnh thần dễ, đưa thần khó", lão thái bà chính là loại người nếu bản thân không thoải mái liền phải bắt tất cả những người bên cạnh đều không thoải mái. Bởi khi Bạch thị còn trẻ cũng từng bị bà mẫu hành hạ thật thảm, mãi đến khi Bạch thị được làm bà mẫu mới cảm thấy ngóc đầu lên được, muốn ở trên người tức phụ tìm lại tự tin, cảm thấy phải dùng đủ mọi phương pháp để hành hạ tức phụ mới thể hiện được uy phong làm bà mẫu của mình.

"Khóc cái gì mà khóc? Chẳng lẽ ta phạt ngươi sai rồi sao? Đồ vô dụng!"

Bạch thị hoàn toàn biến mình thành Hoàng Thái Hậu trong nhà Nhị nhi tử, sai một nha hoàn bóp vai, một nha hoàn đấm chân, còn một nha hoàn trong tay bưng chén trà, bên cạnh một nha hoàn khác cầm trái cây điểm tâm. Bạch thị cảm thấy mình đã sống đến tuổi này, là thái phu nhân của Ngụy gia, theo lý thì mọi người phải chuyên tâm hầu hạ mình. Nếu đã hầu hạ thì dĩ nhiên phải hầu hạ từng ly từng chút, tỷ như là bưng chén trà hay bưng mấy mâm điểm tâm, dù sao bà đây cũng không muốn phải mất công vươn tay lấy đồ đặt ở trên bàn, có người hầu hạ thì để bọn chúng cầm dâng lên có phải tốt hơn không? Cũng mặc kệ bọn chúng phải đứng bao lâu, tay cầm đồ có mỏi hay không, dù sao bọn chúng đều có bổn phận phải hầu hạ, không cần tội nghiệp bọn chúng.

Từ sau khi lão Đại chết đi, cuộc sống của Bạch thị ở Đại Hưng ngày càng lụn bại. Lúc trước khi lão Đại còn sống, Tiêu thị lãnh nhiệm vụ quản gia, mỗi năm đều có một số bạc rất lớn hiếu kính cho bà mẫu. Nhưng hiện tại lão Đại đã chết, Tiêu thị thứ thối tha kia không biết xấu hổ tái giá, làm cho cuộc sống của Bạch thị ở Đại Hưng cũng quá khó khăn. Đúng ngay lúc này thì tức phụ của lão Nhị tìm tới cửa, nói muốn đem bà mẫu về kinh thành trụ một đoạn thời gian. Bạch thị ngẫm nghĩ thấy cũng tốt, dù sao dựa vào nhà lão Nhị vẫn tốt hơn sống một mình ở Đại Hưng. Nói thật, Bạch thị tới kinh thành với mục đích chính là làm Hoàng Thái Hậu, hơn nữa tức phụ của lão Nhị còn có việc cần cầu giúp đỡ -- Vương thị muốn Tĩnh tỷ nhi gả cho Lỗ ca nhi nhà huynh trưởng của mẫu gia nhưng Tiêu thị không đồng ý, Vương thị còn nhìn trúng Tiết cô nương cho Vân ca nhi -- nói đến nói đi chính là còn phải khẩn cầu bà mẫu ra ngựa. Sau khi Bạch thị ở kinh thành hưởng thụ vài ngày thì ngẫm lại thấy chủ ý của Vương thị cũng tốt lắm, mang Tĩnh tỷ nhi cùng cô nương họ Tiết kia vào cửa là còn có thể bắt Tiêu thị phun ra phần lớn của hồi môn.

[Edit - Hoàn Phần 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ