Bà Jeon đúng là người phụ nữ của gia đình. Chẳng biết bà đi xem ngày ở đâu mà một nước đánh nhanh vèo cái đã lên lịch đám cưới sẽ tổ chức vào cuối tuần sau. Nói sự gấp rút của bà cũng dễ hiểu. Nếu như không vớt Taehyung ngay thì bà sợ cậu lấy vợ không được mà có chồng cũng không xong. Hai đứa đã quyết định kết hôn thì Taehyung cũng đã hiểu được phần lớn tính cách của Jungkook, vậy mà vẫn chấp nhận thì đúng là không nhanh trói anh lại thì ắt sẽ hối tiếc.
Mùi trà hoa cúc hảo hạn, rất đáng tiền lan tỏa khắp căn phòng khách thật kì lạ lại làm cho Jimin cảm thấy có phần bất an. Cậu nhìn bà Jeon đang tao nhã thưởng thức trà ở phía đối diện mà không khỏi căng thẳng.
"Không biết phu nhân hẹn gặp cháu tại Jeon gia có việc gì không ạ?"
"Nghe Jungkook nói cháu chính là người bạn cùng con rể sắp tới nhà ta trải qua khó khăn từ khi mới lên 7. Ta thật sự cảm phục hai đứa. Tuần sau, Taehyung với Jungkook cưới nhau rồi, ta nghĩ hay cháu về đây sống đi! Không phải cô đơn, lại có người chăm sóc!"
"Tuần sau cưới?" - Đầu Jimin như vừa bị đập mạnh. Cậu không ngờ mọi thứ lại diễn ra nhanh đến như vậy.
Jimin cố cười một cách gượng gạo.
"Cháu thật sự cảm ơn phu nhân đã lo cho cháu nhưng như thế thì hơi khó xử."
"Không sao! Đây chính là ý kiến của Jungkook. Coi như cháu nể mặt Jeon gia đi! Cháu có nghĩ Taehyung nó sẽ không nỡ rời xa cháu không? Một người sống cùng mình từ nhỏ như thế, gắn bó giống như người thân trong gia đình rồi thì có khi thấy nhớ mà không gặp được đâu. Tối nay cháu suy nghĩ đi! Mai hãy cho ta câu trả lời."
***
Vừa về đến nhà, Jimin đã nhận ra Taehyung không ở nhà một mình vì cậu nhìn thấy một đôi giày hàng hiệu đặt trên kệ. Taehyung thì làm gì có hàng hiệu, vậy thì...
Trong lúc Jimin vẫn còn ngớ người nhìn đôi giày thì Taehyung mở cửa từ phòng đi ra, thấy cậu như người mất hồn thì cất tiếng gọi.
"Park Jimin! Cậu bị chó tha mất hồn rồi hả? Đứng ngẩn ra đó làm gì?"
"À! Chúng ta có khách sao?"
"Không có!"
"Không có? Vậy đây là giày của ai?"
"À! Là..."
"Ồ! Anh Jimin về rồi sao?" - Jungkook đột ngột từ phòng Taehyung chạy ra, niềm nở với Jimin nhưng rõ ràng là một gương mặt giả tạo.
Nói không bất ngờ thì cũng không đúng, phần nào Jimin cũng đã đoán được chủ nhân của đôi giày đó. Nhưng việc khiến anh để tâm chính là câu trả lời của Taehyung. Jungkook ở cùng hắn, đây là nhà của hắn với anh vậy mà lại nói người đó lại không phải là khách.
Jimin cười khẩy, tự giễu chính mình. Anh tháo giày, nở nụ cười với Jungkook.
"Thì ra cậu ở đây! Tôi cũng vừa gặp Jeon phu nhân về!"
"Tôi đến giúp anh ấy thu xếp một chút đồ. Thế anh đồng ý chứ?" - Nụ cười của Jungkook thật sự không bình thường.
"Đương nhiên rồi! Lòng tốt của cậu và phu nhân tôi chắc chắn sẽ nhận."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][TaeKook] Bỉ ngạn đong sương (Phần 1)
FanfictionCP: Taehyung x Jungkook "Việc của anh là chỉ cần nằm dưới thân tôi mà rên thôi!" "Đây là giường của tôi. Anh xuống chuồng chó mà ngủ!" "Em nghĩ tôi cho phép em nằm trên ư? Đừng hòng!" "Một là tự cởi, hai là tôi xé giúp em. Em chọn đi!" (...) Nếu như...