Cuộc sống này vốn dĩ chẳng hoàn hảo. Cái cách con người đến với nhau tưởng chừng rất gần nhưng lại cách xa vặn dặm. Giống như tình yêu của anh và cậu, nó méo mó, lồi lõm như đánh dấu từng sự tổn thương mà anh mang đến cho cậu.
Có thể Jungkook không sai khi yêu anh, nhưng cậu đã sai khi tin tưởng rằng bản thân có thể bảo vệ và bên cạnh anh suốt đời.
Busan có cát và gió biển. Jungkook đã từng thử đem cát hòa vào sự mặn chát của nước biển hay chưa? Liệu cậu có biết được rằng anh cũng như nước biển mãi mãi và chẳng bao giờ có thể hòa tan những vụn cát trong trái tim cậu?
"Anh biết để em rời xa lúc này là một hành động ngu ngốc. Có thể em sẽ không bao giờ trở về bên anh nữa. Nhưng xin em hãy nhớ rằng có một người sẵn sàng đợi em quay lại dù cho em mang theo sự tha thứ hay thù hận. Tránh mặt nhau suốt đời là điều không thể. Nhưng nếu như có một ngày anh biến mất, không kịp nói lời từ biệt thì lần nữa xin em hãy nhớ trên thế gian này đã từng có một kẻ ngốc yêu em đến cuối đời..."
***
Bệnh viện,... ...
Seokjin nhận lấy cốc nước từ Park Myungki, anh khẽ cười uống một ngụm cho sự thanh đạm của nước trà từ từ chảy dần vào cơ thể tỏa ra sự ấm áp dịu người.
"Tại sao bác không nói cho cháu biết là bác làm việc ở đây?"
"Đúng là sau lúc đó ta đã ra nước ngoài, nhưng vì không muốn ở cách xa thằng bé. Ta muốn được nhìn Jimin lớn lên mà quay về Hàn Quốc chỉ sau một năm."
Bàn tay Seokjin bỗng run lên. Hình như có cái gì đó đang chặn đứng cổ họng anh, không sao nuốt xuống được. Là thứ gì được chứ? Không lẽ là cảm giác có lỗi hay sao? Dù sao thì ông cũng đã tin tưởng anh như thế vậy mà anh lại nói dối ông về chuyện của Jimin. Có lẽ, bây giờ ông trời để Jimin ở cạnh anh là muốn anh có thể bù đắp cho cậu.
Thấy Kim Seokjin đăm chiêu, Park Myungki có phần lo lắng.
"Sao sắc mặt cháu lại xấu đi như thế? Có chuyện gì vậy?"
Seokjin bừng tỉnh, cười trấn an ông: "Jimin ở cạnh cháu rồi. Từ giờ cháu sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Bác yên tâm!"
Đương nhiên ông vẫn luôn tin tưởng anh. Park Myungki gật đầu, ông đưa cốc trà lên uống sạch. Ngày trước có Taehyung bây giờ cậu có cả Taehyung và Seokjin thì quả thật ông không cần phải quá lo lắng nữa. Chỉ là không hiểu sao trong lòng vẫn có chút bất an.
"Bác!" - Seokjin đột ngột lên tiếng.
"Cháu nói đi!"
"Liệu...bác có bao giờ nghĩ rằng..bác đang hiểu nhầm về Min Yoongi hay không?"
***
Nghe anh nói dứt câu, trước mặt Jungkook như tối sầm lại. Nghe nhầm là điều không thể, hơn nữa con đường cao tốc này thật sự là đường lên Seoul. Nhìn qua Taehyung ánh mắt anh vẫn đang cố định vào con đường phía trước. Jungkook bỗng tháo đai an toàn ra, hét lên.
"Dừng xe!"
Có phần bất ngờ nhưng Taehyung không dừng lại. Anh im lặng, vẫn không quay đầu sang nhìn cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][TaeKook] Bỉ ngạn đong sương (Phần 1)
FanficCP: Taehyung x Jungkook "Việc của anh là chỉ cần nằm dưới thân tôi mà rên thôi!" "Đây là giường của tôi. Anh xuống chuồng chó mà ngủ!" "Em nghĩ tôi cho phép em nằm trên ư? Đừng hòng!" "Một là tự cởi, hai là tôi xé giúp em. Em chọn đi!" (...) Nếu như...