Chương 41: Nếu như...

3.2K 293 48
                                    


"Anh đang làm gì vậy?"

Thấy cửa phòng Taehyung không khóa, Jungkook có chút lưỡng lự nhưng vẫn quyết đẩy cửa đi vào thì thấy Taehyung đang lục đục trước tủ đồ bệnh nhân.

Bị bất ngờ, anh giật mình không may làm rơi vật gì đó trên tay xuống đất. Tiếng leng keng của đồ vật kia va chạm vào đất phát ra tiếng làm Jungkook lập tức định hướng được nơi nó đáp chính ngay gót giầy cậu.

Jungkook ôm lấy miệng, sửng sốt tột độ.

"Đây...đây là..."

Cũng có chút bối rối nhưng Taehyung ngay lập tức bình tĩnh lại, anh cúi xuống từ tốn nhặt thứ bị rơi dưới đất lên cất vào trong túi quần.

"Sao em không gõ cửa?"

Jungkook chỉ tay về phía túi quần của anh, nhìn chằm chằm vào nó, tông giọng cao dần.

"Thứ đó... Anh...sao anh lại giữ chiếc nhẫn đó? Rõ ràng tôi đã vứt nó đi rồi, anh còn nhặt lại làm gì? Làm kỉ niệm sao?"

"Em nhìn nhầm rồi."

Taehyung chép miệng ra vẻ không quan tâm. Anh liếc thấy tờ giấy trên tay cậu đã đoán ngay được đó chính là đơn ly hôn. Anh giật tờ giấy từ Jungkook rồi hất tay cậu ra.

"Em đến đây đưa đơn ly hôn cho tôi thì cần quan tâm đến nó là chiếc nhẫn của em nữa hay sao? Tôi đã nói là em nhìn nhầm có nghĩa nó không phải là nhẫn của em. Chỉ cần tôi kí tên xong tôi và em sẽ không còn liên quan đến nhau nữa."

Taehyung vừa lấy chiếc bút trong túi ra thì ngay lập tức bị Jungkook thúc củ trỏ một phát vào bụng, lực của cậu mạnh đến mức phần trên của Taehyung bị đổ về phía trước. Anh loạng choạng giữ lấy tay nắm của cửa tủ nhưng vẫn không đủ sức mà khụy gối xuống sàn ho sặc sụa.

"Anh nghĩ tôi mù hả Kim Taehyung. Tôi có lao xe xuống vực mất trí nhớ thì cũng không quên được cái nhẫn cưới của tôi với anh. Anh nghĩ tôi không yêu anh nữa nên muốn ly hôn hay sao hả?"

Nhìn Taehyung quỳ dưới đất tay ôm lấy bụng, Jungkook bật khóc, ngồi sụp xuống đất cạnh anh.

"Không đâu. Từ khi yêu anh con tim tôi chưa từng thay đổi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho anh nếu tôi rời đi! Và rồi khi anh nói tôi không xứng đáng có được tình yêu của anh thì tôi nhận ra rằng bản thân đã ngu xuẩn đến mức nào. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi nhận ra điều đó."

Sự đau đớn tột độ nhưng phải kìm hãm của Taehyung làm tay anh run lên, anh đặt tay lên ngực khẽ xoay người để Jungkook không nhìn thấy động tác của mình, cố gắng hít thở thật sâu để nói một cách bình thường.

"Em nhận ra rồi thì chúng ta kết thúc thôi!"

Thừa lúc Taehyung không để ý, Jungkook quay người đút tay vào túi quần anh lấy được chiếc nhẫn, giơ lên mà không để ý thấy sự đau đơn tột cùng không thể phản kháng của anh.

"Đây rồi!"

Taehyung cắn răng đè nén cơn đau đứng bật dậy, với tay muốn lấy lại chiếc nhẫn nhưng Jungkook đã nhanh chóng né được: "Đây chính xác là nhẫn của tôi. Anh nói đi tại sao anh lại giữ nó? Nếu anh không nói tôi nhất quyết không cho anh kí đơn ly hôn."

[Hoàn][TaeKook] Bỉ ngạn đong sương (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ