đến giờ tôi vẫn chưa biết là Sana đã quên được Mina chưa.tôi và Sana là bạn thân lâu năm nên từ lâu đã dọn về sống chung trong cùng một căn biệt thự vì vốn dĩ hai đứa đều đã đi làm và thu nhập cũng khá là ổn định, nếu không muốn nói là hơi cao. chúng tôi chọn xây mới hẳn một căn ở một chỗ phải nói là thơ mộng bậc nhất trong thành phố vì bên trái hướng ra xa là bãi biển trong xanh luôn rì rào, trước mặt là dãy núi nhấp nhô luôn mang dáng vẻ tươi mới của mùa xuân nên tùy ý dậy sớm một chút ngay lập tức có thể ngắm trọn cảnh bình minh, và đặc biệt nhất, nơi đây đâu đâu cũng toàn hoa là hoa.
không phải là những loài hoa dại đơn sắc mà là cả một cánh đồng hoa, chiếm đa số mà nhìn từ xa đã có thể thấy rõ là loài hoa bươm bướm với ba màu chủ đạo trắng hồng vàng luôn chuyển động theo từng hướng gió thổi nên việc chúng tôi chọn xây biệt thự ở đây, một phần cũng nhờ sự sinh động nhìn vào trông rất thích mắt của loài hoa này. đặc biệt hơn nữa là ở đây thường xuyên xảy ra vài vụ săn bắn, chẳng biết từ bao giờ mà cánh đồng hoa này đã có sự hiện diện của những chú thỏ nhỏ trắng tinh, nhà hàng to nhất ở rìa ngoại ô gần chúng tôi lại thu mua chúng với giá khá hợp lí nên tình trạng vài nhóm đi săn dùng một chiếc cung cơ bản để bắn chúng không có gì là quá bất ngờ. cho dù có không đồng tình cũng không được vì những người đi săn đa số là những người nghèo khổ sống ở trên cao kia xuống đây săn thêm, họ cũng đảm bảo chỉ săn ở cánh đồng chứ không tổn hại gì đến người dân nên dần dà cũng chẳng ai để ý.nói là trong thành phố chứ nơi này cũng khá hoang vu khi đi bộ phải tầm 20 phút mới có một căn nhà. hôm nọ kế nhà tôi lại có hàng xóm mới, tôi và Sana thấy xe tải dịch vụ dọn nhà đi tầm 5 chiếc nối đuôi đỗ cạnh bên là hiểu ngay nhưng lười tò mò nên cũng tiếp tục nằm xuống đánh một giấc.
chúng tôi ngủ thêm gần trọn một giấc nữa thì tiếng chuông vang lên, Sana bảo để cậu ấy mở cửa cho nên tôi cũng chỉ đi chậm rãi tới ghế sofa ngồi xuống ngó ra phần nào. thứ âm thanh đầu tiên truyền đến tai tôi là một giọng nữ nghe rất trẻ, nhẹ nhàng và đoan trang nhưng do ngồi khá xa nên tôi chỉ nghe nửa chừng được vài chữ như Mina, hàng xóm mới, bánh bông lan. vì nghe không rõ nên tôi quyết định nhìn ra cửa chính, chỉ thấy một phần thôi vì tầm nhìn khá khuất nhưng đúng như phán đoán là một cô gái cao gần bằng Sana, tóc đen dài tết lại ở phần đầu, diện cho mình một chiếc váy suông cổ điển màu nâu trà thì có ngu hay mù mờ tôi cũng đoán được là con nhà gia giáo, không nữa thì chắc chắn là tiểu thư tài phiệt.Sana đi vào miệng lộ rõ nét cười. "Myoui Mina, mới chuyển đến, quà làm quen là mẻ bánh bông lan tự làm vừa nướng xong". ngắn gọn thế thôi rồi Sana bóc 3 cái, rót thêm một cốc nước ép rồi tủm tỉm đem hết lên lầu mà vừa đi lại vừa ngân nga. "hứ thích con gái nhà người ta rồi chứ gì" - tôi chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà phán ngay, ai hiểu Sana hơn tôi nữa.
có thể là mọi người cho rằng Sana quá vội vàng hay là một kẻ gặp ai cũng muốn tán tỉnh nhưng Sana chính là như thế đấy. Sana là một con người vội vội vàng vàng và quyết đoán, Sana đã quyết thì trời có sập ngay trước mặt Sana vẫn sẽ không thay đổi và đôi lúc tôi nể Sana ở điểm đó, chơi và làm việc cùng nó 13 năm thì chưa bao giờ tôi thấy nó phạm lỗi lầm nào ngược lại còn bách phát bách trúng. chẳng bất ngờ lắm nếu nói Sana đang là tổng giám đốc, tôi may mắn chơi chung nên được Sana tận tâm chỉ bảo cũng hiện tại yên vị trên ghế phó giám đốc, cả hai đều đang điều hành cho một chuỗi tập đoàn hoa tươi nức tiếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
chuyện rằng...
Fanfictionkhông hẳn là một bộ truyện, "chuyện rằng..." như một cuốn album giúp mình lưu giữ lại những mẩu văn của chính bản thân mà mình thích nhất thôi.