Tiếng khóc của một thính giả từ nơi khác trong điện thoại rất thương tâm, khiến người khác không nỡ lòng cắt ngang. Seokjin khẽ thở một hơi, vo tờ giấy lại để sang bên rồi quay đầu nhìn DJ, ra hiệu cô ta đừng chen quảng cáo vào.
"Tôi nên làm cái gì bây giờ? Anh Jan, anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Seokjin lẳng lặng chờ cô ta khóc xong, cậu mới hỏi thăm. Ánh mắt cậu lộ vẻ xúc động, tai họa tình yêu này cậu đã từng nếm trải, vì lẽ đó cậu hoàn toàn có thể hiểu rõ nỗi đau này. Hồi lâu sau, cậu nhẹ nhàng cất tiếng: "Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô đã quyết định buông tay chưa?"
"Rồi..." Thính giả nghẹn ngào nói: "Tôi biết anh ta không yêu tôi, anh ta vẫn luôn một mực lừa dối tôi. Cho dù tôi không muốn buông cũng phải buông, tôi...tôi không thể giữ được anh ta nữa rồi."
Seokjin than nhẹ, mềm mỏng nói: "Đời người vốn dĩ là một kiểu chấp nhận. Trong tình yêu, mỗi người đều không có khả năng trở lại nguyên vẹn. Khoảnh khắc rút lui nhất định là đau đớn, nhưng bạn phải biết rằng thời điểm bạn bi thương nhất chính là thời điểm bạn quyết định buông tay. Trên đời này, không có tình yêu nào đòi hỏi bạn phải buông tha tôn nghiêm hay lãng phí bản thân mình. Tình yêu, có thể khiến tâm hồn bạn không còn đúng màu sắc vốn dĩ của nó, nó khiến bạn bi thương vô bờ, khiến bạn thương tâm rơi lệ, hay có lẽ khiến bạn điên cuồng đố kị. Nhưng tình yêu, trước sau vẫn là thứ tình cảm ấm áp nhất, có thể cho bạn hy vọng, có thể cho bạn niềm vui, có thể để tâm tư bạn từ bất an đến an toàn. Nếu bạn không cảm giác được điều này, nếu không phải như thế này, vậy có nghĩa là bạn đã dùng sai cách để yêu, hoặc là, bạn đã yêu nhầm người rồi. Thà rằng như vậy, chi bằng bản thân mình hãy tự rút lui."
"Anh Jan, tôi không biết bản thân mình có thể làm được hay không? Mấy ngày vừa qua, tôi luôn kìm nén, tôi không biết phải tâm sự với ai? Dốc lòng với người nào?"
"Khi một người mà bạn yêu quyết định rời xa bạn, thì dù bạn có kêu trời trách đất thế nào cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu. Nhưng mà nhiều năm sau khi nhớ lại việc đã qua này lần nữa, bạn sẽ cảm thấy thật ra lúc đó chỉ là một hồi tu thành chánh quả, thời gian sẽ là phương thuốc hồi sinh tốt nhất dành cho bạn. Đừng dồn ép bản thân bạn quá. Tủi thân, bất đắc dĩ, muốn khóc, những điều này là một phần không thể thiếu trong cuộc đời bạn. Ấm ức thì hãy tìm chỗ dựa tinh thần, bất đắc dĩ thì hãy thuận theo tự nhiên, muốn khóc thì hãy khóc thật lớn. Trên đời này, ngoại trừ bản thân thì sẽ không còn người nào thật sự hiểu rõ con người của chính bạn."
Thính giả nức nở. Rõ ràng lời nói của Seokjin khiến lòng cô ta dễ chịu hơn rất nhiều, cậu khuyên bảo đơn giản vài câu rồi cúp máy.
DJ ở bên cạnh nghe cũng cảm động, cô ta chưa từng nghĩ tác giả bị giới truyền thông đồn thổi là quái dị sẽ kiên trì trấn an người mà mình không quen biết. Cậu không như những người khách mời khác, chỉ biết động viên hay nói vài lời chỉ có mẽ ngoài. Giọng nói của cậu rất nhẹ, mỗi câu nói đều như xuất phát từ tận đáy lòng làm rung động đến người khác. Thế nhưng, cô ta biết thính giả đó vĩnh viễn cũng không thấy được hình ảnh của Seokjin khi nói những lời này. Khuôn mặt cậu tuy trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại bay tới một nơi rất xa, vừa như là đang hồi tưởng, vừa như trải qua rất nhiều sương mù mờ mịt. Dù giọng nói cậu có mềm nhẹ hơn nữa cũng có thể khiến người nghe cảm thấy một nỗi buồn man mác.
BẠN ĐANG ĐỌC
JEON GIA LÀ ÁC MỘNG
FanficChuyển ver🙆 Thể loại: Ngược, sủng, sinh tử văn. Ending: Happy Ending