Im lặng kéo dài đã hơn một tuần. Những tin nhắn và cuộc gọi của Hanbin gửi đến người kia đều biệt tăm không một lời hồi đáp. Khuôn mặt người ấy ở trường lướt qua nhanh như chiếc bóng, thoắt cái đã chẳng còn thấy đâu. Cuộc sống của anh đột nhiên trở nên lầm lũi, mọi âm thanh ngoài kia như không vượt nổi khỏi bức tường rào.
Hình như anh đã sớm quên mất mình từng sống ra sao, từng một mình vui vẻ thế nào. Quãng thời gian trước khi Hyuk xuất hiện đột nhiên trở nên nhòe nhoẹt và khó nhớ, giống hệt bức tranh màu nước chưa khô lộn xộn những mảng xanh đỏ vô nghĩa. Đêm cùng ngày cứ thế kéo dài đằng đẵng, vạn vật cũng tự nhiên trở nên xám xịt. Dạ dày bên dưới hình như đã lại đau nhiều hơn, hoặc giả... là đau lòng. Hanbin không còn phân biệt nổi nữa. Căn phòng ngủ quen thuộc của anh chìm ngập trong bóng tối, có lẽ đèn cũng sắp hỏng mất rồi.
"Hyuk", Hanbin nói vào ống nghe điện thoại, trên màn hình hiện lên bản ghi chế độ voice chat, "Anh đồng ý, em đừng không trả lời anh..."
Sân trường lúc bảy giờ tối đã vắng tanh. Sao bắt đầu lấp lánh trên nền trời thẫm màu, nửa vầng trăng ngập ngừng treo cao trên tòa tháp đằng xa. Hanbin ngồi vắt vẻo trên một góc hành lang khuất sau tán bàng rộng, dựa đầu vào lớp sơn tường đã tróc ra một mảng lớn. Mấy mảng trắng nhỏ xíu vương lại trên tóc anh, rơi lả tả xuống bàn tay đã xanh xao như người bệnh. Bản nhạc tắt dần theo chiếc điện thoại đã sắp cạn pin, không gian chỉ còn toàn tiếng côn trùng kêu tha thiết. Dạ dày như đang sôi lên, dịch vị hình như còn muốn đục thủng da thịt mỏng manh.
"Hanbin."
Giọng nói vang lên đằng sau kéo anh ra khỏi cái hộp của bản thân, hiện thực bỗng chốc như sống lại dưới đáy mắt thẫn thờ. Là Dan. Gã đeo ống vẽ dài đằng sau lưng, tay vẫn còn đang cầm cặp laptop.
"Vâng?", Hanbin mờ mịt trả lời, "Sao anh lại ở đây?"
"Thầy giáo nhờ anh tới trường lấy mấy cuốn sách để quên", gã chỉ vào căn phòng khóa cửa sau lưng, "Ở đây."
"À..."
Hanbin gật gù, đột nhiên trong lòng dấy lên đôi chút sợ hãi.
"Đừng ngồi mãi trên đó, nguy hiểm lắm.", Dan đỡ tay ra sau lưng anh, bế thốc người còn đang ngồi cheo leo ngoài lan can xuống dưới, "Chà, em lại gầy đi đấy."
Gã mở cửa phòng học, với tay lên bật đèn. Không gian sáng bừng lên, ánh sáng chảy ra cả hành lang còn đang tối om. Hanbin ngồi vào một góc bàn cạnh cửa, đột nhiên nhìn xuống đôi tay mình đặt trên bàn ghế sơn vàng nhạt.
Gân xanh nổi lên dưới làn da mỏng, da thịt hóa ra cũng chẳng còn được bao nhiêu.
"Chờ anh lấy sách xong sẽ đưa em về.", Dan lục tìm trong ngăn kéo tủ, "Đây rồi. Úi, nhiều quá!"
"Có phải anh thích em không?"
Hanbin lên tiếng, giọng nói nhẹ bẫng. Bàn tay gã đang thoăn thoắt xếp sách lên bàn đột nhiên ngừng lại giữa không trung, trong đôi mắt một mí lộ ra vẻ bối rối lạ lẫm vô cùng.
"Sao em lại hỏi thế?", Dan lấp lửng, "Có chuyện gì à?"
"Em chỉ muốn biết thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bonbin- Mất trí - (chuyển ver)
FanfictionChuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả vui lòng ko reup đi nơi khác Link fic gốc:https://www.wattpad.com/story/314731457-biblebuild-m%E1%BA%A5t-tr%C3%AD Tác giả gốc:comcakho Cặp gốc: BibleBuild