Chap 55

232 28 0
                                    

Mặc kệ cho những lời gọi liên lục đến từ thế giới bên ngoài, gã vẫn lặng thinh. Hanbin lúc này đã hoàn toàn mất hết hi vọng, ngẩn ngơ quỳ trên mặt đất lạnh tanh. Có lẽ lại là vòng Lặp, thứ bất hạnh chết tiệt kia quay lại rồi.

Tiếng gót giày gõ đều đặn trên nền nhà bằng gạch giả gỗ, Ye-jun bên cạnh anh lúc này đột nhiên bị đá một cú thật mạnh vào bên mạng sườn. Cơ thể cậu ta trượt ra xa hơn một mét, khuôn mặt ngay lập tức co rúm lại vì đau. Trịnh Khắc Thành đi tới bên người thanh niên đang nằm trên đất, lấy mũi giày da nhọn đỡ lấy cái cằm thanh tú kia:

"Nếu không phải vì mày phá đám, kế hoạch của bọn tao đã xong từ lâu rồi."

Ye-jun vốn dĩ đang nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên mỉm cười. Cậu ta không mở miệng nói gì, cũng không đứng lên, càng không có nửa động tác phản kháng. Lão già kia bắt đầu phát điên với thái độ khiêu khích này, lại giáng thêm một cú nữa vào bụng người nằm dưới. Gót dày nhọn thọc thẳng vào nơi dạ dày yếu ớt khiến trên trán Ye-jun đã nổi lên cả gân xanh vì đau đớn, hai hàm răng đều tăm tắp nghiến chặt vào nhau như sắp gãy vụn. Mire bây giờ đã ngồi dậy từ sàn nhà, đôi mắt dần dần cũng lộ ra vẻ khát máu:

"Mày không cần vợ con nữa sao?"

"Cần chứ, sao lại không cần được?", lão nhún vai, đi tới ngồi xổm trước mặt người kia, "Nhưng cùng lắm là tao chết cùng họ, còn chúng mày thì có quá nhiều thứ để mất. Đặc biệt là thằng Sanghoon, muốn gặp nó không?"

Một tên vệ sĩ cũng vừa bước xuống cầu thang dưới hầm, trong tay là Sanghoon vẫn đang bất tỉnh nhân sự. Hoang mang ngay lập tức thoáng qua khuôn mặt Mire, toàn bộ máu trong huyết quản cậu cũng đã sôi bùng lên. Người kia bị tên vệ sĩ ném xuống sàn, nằm lặng im như một kẻ đã chết bất đắc kỳ tử từ lâu.

"Sanghoon.", Mire thì thầm, "Em sẽ giết chúng nó."

"Mày muốn giết tao?", Trịnh Khắc Thành cười lên khằng khặc, chỉ vào lần lượt từng người vệ sĩ đang đứng quanh phòng, "Thằng này? Thằng này? Hay là thằng này?"

Hiện giờ cả Mire và Hanbin đều đã trông giống hệt nhau, dường như không còn chút khác biệt nào về khí sắc. Hai đôi mắt đã cùng long lên bao nhiêu là tơ máu đỏ ngầu, khóe miệng ngậm chặt ngăn lại những uất hận như nham thạch đang chực phun ra dưới cổ họng. Lão hất hàm với hai tên vệ sĩ gần đó, một chiếc ghế và dụng cụ truyền y hệt của Hyuk ngay lập tức được đưa ra. Chúng xốc Sanghoon lên ghế, trói tứ chi hắn lại bằng những cuộn dây màu đen dày cộp rồi bắt đầu lần mò lấy ven.

"Mẹ kiếp!", Mire ngay lập tức vùng dậy, lao tới chỗ người kia đang bị trói. Cậu rút cây mã tấu vẫn còn đang giấu trong hông quần, chưa tới một giây đã chém đứt hai tay của một tên ở gần đó. Máu ngay lập tức phun ra như mưa, kẻ vừa nãy nằm lăn lộn trên sàn nhà với đôi tay đã đứt lìa. Trịnh Khắc Thành khi nãy cũng đơ mất một nhịp, bây giờ rút súng ra ghim thẳng vào bắp đùi Mire một viên đạn bằng đồng.

"Mire!"

Hanbin cùng Ye-jun cũng nhân lúc rối loạn này mà đồng loạt rút súng, nã hết băng đạn mười sáu viên vào đối phương. Một viên đạn cuối cùng cũng bắn trúng tên vệ sĩ lân cận của Trịnh Khắc Thành, kẻ đó trong nháy mắt đã gục xuống đất mà hấp hối. Mire đưa tay lên ngực áo, kéo chiếc cúc nhựa được gắn bộ đàm mini lên miệng, cố sức nói:

Bonbin- Mất trí - (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ