Chap 44

297 29 3
                                    

Từ ngày nghỉ bán, quỹ đạo cuộc sống của Hanbin trở nên chậm chạp lạ thường. Anh vẫn giữ nguyên thói quen dậy sớm của mình, mấy ngày đầu thậm chí còn thẩn thơ nhìn đống cốc nhựa cùng nguyên liệu vẫn còn thừa mứa đặt gọn trong góc nhà mà nuối tiếc. Những kiến thức kia đối với khả năng tiếp thu của Hanbin có vẻ hơi khó khăn, cố gắng lê lết mãi mới nắm được hết căn bản một lượt. Đôi tay đã quen với việc pha trà đóng nắp giờ cầm bút cũng hơi sượng, chữ viết trên giấy vở phải nắn mãi mới vào được đúng dòng kẻ.

"Thứ hai tuần sau em đi học rồi đấy.", Hanbin xếp gọn sách vở vào chiếc giỏ mới mua, "Sắp không được ở nhà chơi với bố nữa rồi."

Bun nằm dài trên chiếc giường của hai người, lăn lộn một hồi mới ngóc đầu dậy. Nó cười tít mắt, áp hai lòng bàn tay hồng như chân mèo lên má, líu lo hỏi:

"Thế hôm nay bố với em đi chơi nốt được không bố?"

Đồng hồ đã điểm gần mười rưỡi trưa. Hanbin suy nghĩ một chút, ánh nhìn lại rơi trên những hộp trà và cà phê còn đang bỏ dở.

"Vậy chiều nay chúng ta đi đưa nước miễn phí cho mọi người đi.", anh cười cười, "Em có muốn không?"

"Nhưng mà đưa cho ai ạ?", nó tròn mắt ngạc nhiên, miệng cũng há thành hình chữ O lớn.

"Đưa cho mọi người nè, các cô chú ông bà lao công bán hàng giống mấy bác hàng xóm nhà mình đó.", Hanbin huơ huơ tay minh họa, "Nhưng mà mệt đấy nha, trời nắng nữa!"

Thằng nhóc ồ lên một tiếng như hiểu ra, cái đầu nhỏ gật liên hồi.

"Vậy bố gọi chú Hyuk đi cùng mình đi.", nó giơ ngón tay trỏ cạnh mặt, ra điều đắc ý với sáng kiến vừa nảy ra trong đầu, "Chú khỏe lắm, bê được hết."

"Chú bận mà, bố với em đi là được rồi.", Hanbin ái ngại lắc đầu. Gã bình thường quả đúng là chẳng có mấy thời gian rảnh. Những cuộc họp online luôn kết thúc vào lúc chín mười giờ đêm, cộng thêm đống giấy tờ và kế hoạch kinh doanh đủ mọi lĩnh vực lúc nào cũng chất lên như một ngọn núi nho nhỏ đủ đè chết hai mươi tư giờ hàng ngày.

Vậy mà trùng hợp thay, điện thoại anh lại đúng lúc này lại đổ chuông ầm ĩ. Là Hyuk.

"A nhô?", Bun vội vàng chụp lấy nó, nhấn mở loa ngoài.

Ơi, em Bun đấy à? Chú Hyuk đây.

"Em chào chú nhé.", thằng nhóc cười tít mắt, "Chú đang làm gì đấy ạ?"

Chú vừa ngủ dậy, đang nhớ em đấy.

Bé con nghe thấy thế nụ cười càng lúc càng rộng, đôi chân đeo tất gấu xinh xinh quấn chặt vào nhau. Thằng nhóc này rất thích Hyuk, cảm giác như một lời khen của người ấy cũng khiến nó sung sướng như được quà vậy.

"Em bảo bố rủ chú đi chơi chiều nay.", Bun nói, "Nhưng bố bảo chú bận lắm, không đi được."

Đầu dây bên kia cũng phì cười, giọng nói hình như đúng là có chút ngái ngủ.

Hôm nay chú không bận, sang đón hai bố con đi chơi nhé?

Hanbin nhìn thấy con trai mình xoắn xuýt bên ống nghe điện thoại, khóe môi cũng chỉ đành kéo lên một nụ cười bất đắc dĩ. Anh chẳng muốn gọi cho người kia, càng không muốn người ấy vì mình và con trai mà để cho công việc trì trệ. Gã luôn thế, chưa từng từ chối cơ hội gặp mặt nào của hai người. Những lần đi chơi chóng vánh luôn khiến Hyuk phải thức thêm vài giờ đồng hồ vào buổi đêm, đôi mắt đã càng lúc càng mỏi mệt.

Bonbin- Mất trí - (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ