Chap 33

299 39 3
                                    

Tíc tắc.

Chiếc kim giây chậm rãi di chuyển, cả không gian lặng như tờ. Hanbin cảm thấy trong lòng mình dường như đang có một ngọn lửa cháy bừng bừng, bên thái dương trắng nõn đã rịn ra chút mồ hôi. Mỗi một khắc trôi qua đều khiến đáy lòng anh xao động mãnh liệt, bàn tay bám trên mép bàn như có như không mà khẽ run lên.

"Bố ơi."

Tiếng trẻ con vang lên từ phía trên cầu thang. Hanbin vùng dậy, vội vã bước trên những bậc thang lấp ló trong tranh tối tranh sáng. Bun đang bám vào phần tay vịn bằng gỗ, đưa ánh mắt lo lắng nhìn bố.

"Chú không có.", nó hoang mang, "Em không thấy chú."

"Không thấy?", anh run rẩy hỏi, sống lưng đã gai gai, "Chú nằm trong phòng mà, sao em lại không thấy?"

"Chú không có mà.", thằng nhóc lặp lại, kéo tay anh về phía căn phòng nơi cuối hành lang. Tiếng điện tâm đồ càng lúc càng vang lên rõ rệt, thế nhưng từ góc này nhìn qua ô cửa chỉ thấy bên trong một màu tối đen. Hanbin vội vã ôm Bun lên trong lòng, hai ba bước đã tiến vào bên trong. Đèn phòng vừa bật sáng, anh cũng sững người.

Thật sự là không có.

Có tiếng bước chân đến gần. Hanbin ôm Bun xoay cả người lại, lắp bắp gọi:

"Bố, mẹ..."

Một mùi hương thoang thoảng ập vào trong mũi, hai người một lớn một nhỏ được vòng tay của ai đó bao trọn vào trong lòng. Anh cảm thấy dưới chân mình như đang nhũn ra, cánh tay đang ôm lấy đứa bé cũng run lên bần bật.

Chỉ qua một cái chớp mắt, góc tay áo của Bun đã ướt nhòe một mảng lớn.

"Bố lại khóc nhè rồi.", nó nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt anh, vỗ vỗ lên vành tai đỏ ửng, "Chú dậy rồi mà, bố đừng khóc nữa."

"Đúng vậy, chú dậy rồi.", Hanbin nghe thấy giọng của gã trai gầy gò khàn khàn kia nói bên tai mình, "Bố em đừng khóc nữa."

Gần ba năm hôn mê đã khiến Hyuk gầy đi quá nửa, bờ vai vạm vỡ ngày trước giờ đang nhô cả xương. Gã nhìn anh, đáy mắt âm trầm như có cả vạn điều muốn nói. Hơi thở của người trước mắt chân thực đến nỗi khiến đối phương đều cảm thấy đây là mơ, một giấc mơ vừa khít với tất thảy khát khao trong lòng. Hanbin dựa vào bàn tay bé nhỏ của con trai trong lòng, cắn chặt đôi môi đã đỏ ửng. Bộ não và trái tim anh như đang cắn xé lẫn nhau, dũng khí cùng luyến tiếc quện chặt lại thành một mối tơ vò khổng lồ.

Không muốn tiếp tục, mà cũng chẳng nỡ buông tay.

"Chúng ta về nhà thôi, Bun."

Anh lùi lại hai bước, thoát khỏi cái ôm của người đối diện. Dưới đôi đồng tử đen tuyền kia thoáng qua chút thất vọng, trong lòng giờ đã rỗng không. Hơi ấm của đối phương còn đang lưu lại trên da thịt, chẳng biết vì sao giờ đã lại xa lạ đến khó tin. Hanbin vội vã lách ra khỏi căn phòng, tâm trí sắp sụp đổ vẫn cố gắng vỗ về trái tim đang nhỏ từng giọt máu đầy xót xa. Ông bà Han đang đứng dưới chân cầu thang, những câu nói sắp tuôn ra lập tức nghẹn ứ lại khi nhìn thấy bộ dạng chạy trốn của người đàn ông ấy.

Tiếng máy xe nổ vang vào từ khoảng sân rộng, chỉ vài phút thôi bóng lưng gầy đã khuất dạng ở sau những rặng cổ thụ xanh thẫm. Hanbin cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong lòng, chỉ thấy khóe mi cay xè vẫn mãi chẳng thể khô. Seoul giữa đêm muộn. Đâu đấy vang lên tiếng chuông lanh lảnh của một ngôi chùa gần đó, sao trên trời chẳng hiểu vì gì lại như đang sà sát xuống những tòa cao ốc đằng xa, lấp lánh như ai vừa đánh rơi cả một dải ngân hà. Bun ôm chặt eo bố, ánh mắt đầy những hoang mang ngây ngô. Chưa bao giờ nó nhìn thấy Hanbin hoảng sợ đến thế, nó cũng chẳng thể hiểu được rốt cục trong lòng bố bây giờ là những gì đang xảy ra. Thế nhưng thằng bé hiểu người thân nhất của mình đang không ổn, bởi những cơn run rẩy cứ liên tiếp xảy đến dưới da thịt đang kề sát bên người nó mà chẳng có dấu hiệu sẽ dừng.

Bonbin- Mất trí - (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ