Chap 2

1.2K 124 6
                                    

Hanbin ngủ một mạch tới ba giờ chiều. Ở ngoài đường thi thoảng mới có một chiếc xe đi qua, nơi xa xa kia vọng lại tiếng kêu "chiếp chiếp" của trang trại hàng mấy trăm con gà. Lâu lắm rồi Hanbin mới có một giấc ngủ sâu và dài đến vậy, cảm giác như xương cốt mỏi nhừ được khôi phục lại, tràn đầy sức sống. Từ năm mười tuổi đi bán hoa quả dạo, rồi lại bán nước, cuộc sống của Hanbin từ đó đến giờ đều là những chuỗi ngày lăn lộn ngoài đường. Dần dà anh cũng quen, quen với việc ngẩng đầu lên là mặt trời chói chang, cúi mặt xuống là đường nhựa hầm hập. Seoul nóng nực và bụi bặm, vội vã trong những giờ cao điểm đáng ghét. Thế nhưng Seoul cũng là nơi nuôi Hanbin sống đến tận giờ, khỏe mạnh và vui vẻ.

Trong nhà tắm đột nhiên vọng ra tiếng nước chảy. Hanbin đưa khuỷu tay che ngang mắt, đột nhiên nhớ ra một điều vô cùng quan trọng: Hôm qua anh vừa vác về một thằng nhóc không rõ lai lịch, bị thương ở đầu. Nhưng vấn đề ở đây là nó không hề nằm trên giường, không hề! Tấm chăn hè gấp gọn xếp nơi cuối chân giường tố cáo sự rời đi của nó, tiếng nước chảy trong nhà tắm mãi chưa thấy dừng.

"Hay nó mò vào tắm xong ngất trong đó luôn rồi?", Hanbin lo lắng tụt xuống giường, sải bước đến cửa phòng tắm. Một khung cảnh vô cùng khó tin đập vào mắt anh: Thằng nhóc đầu còn đang dán băng trắng đang ngồi xổm, hai bên nó là đôi chậu nước to bự, ở trong còn có quần áo bẩn đêm qua. Có vẻ như nó vừa mới giặt xong, hai chậu nước còn chưa kịp đổ đi.

"Ê cu...", Hanbin ấp úng, "Sao không nằm nghỉ đi?"

Nghe tiếng động nó ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn. Thằng nhóc này có đôi mắt một mí sắc lẻm, điểm thêm đôi lông mày như hai thanh kiếm nằm gọn gẽ trên mặt, thật sự là ra dáng một thằng có lai-lịch-bất-hủ vô cùng!

"Nhà mày có mắc không?"

Ô kìa, nó xưng mày tao luôn!

"Này, ăn nói cho cẩn thận đi cu. Anh lớn tuổi rồi đấy"

"Mười tám hay hai mươi?", nó đổ nước trong chậu đi, xếp gọn gàng vào góc phòng tắm rồi chỉ tay vào đống quần áo đã vắt kiệt nước, "Tao giặt sạch rồi đấy, mang đi phơi đi"

"Mẹ kiếp", Hanbin chửi thầm, "Nó còn dám cả sai mình luôn, cái giọng trịch trượng này thì tao đuổi đi sớm"

Đống quần áo được giặt rất sạch, lúc phơi lên nước cũng không chảy tong tỏng như ngày thường. Hanbin nghiêng người ngó thằng nhóc kia qua khung cửa sổ, ánh mắt đột nhiên va vào cái cẳng tay gân guốc của nó.

"Có khi nào làm trái ý nó nó kẹp cổ mình chết luôn không nhỉ", trống ngực anh bắt đầu đánh lô tô, "Hoặc nó vặn người mình như khi vắt cái đống quần áo này chẳng hạn..."

Ánh nắng chiều rọi vào hiên nhà nhỏ tí teo. Đám quần áo đã được treo cao lên dây phơi, thi thoảng lại đung đưa trong gió.

"Tao tên Hanbin nhé, năm nay cũng hai tư rồi", anh cười, "Còn mày tên gì?"

Nó không nói. Thằng nhóc ngồi xoay tấm lưng rộng về phía anh, lặng thinh như cái cách nó nằm gục trong nghĩa địa đêm qua. Không khí giữa hai người như chợt ngưng lại trong một khắc, sự ngượng ngùng len lỏi giữa câu hỏi đang bỏ ngỏ. Hanbin chép miệng, đứng dậy cất quần áo vào chiếc tủ gỗ đằng sau. Bụng anh đột nhiên sôi lên ùng ục, nhắc cho Hanbin nhớ rằng phần mì ăn liền hết hạn ngày hôm qua đã được tiêu hóa xong từ mười mấy tiếng trước rồi.

Bonbin- Mất trí - (chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ