Mười giờ sáng, mũi dao cuối cùng cũng cắm thẳng vào hồng tâm. Hanbin ngồi phịch xuống, cơn mệt thấm vào từng tấc da thịt đã mỏi nhừ. Lúc này những người vệ sĩ cũng lục đục thức dậy để nhận phần ăn, mùi cà phê thơm ngát lan ra cả không gian rộng. Anh đón lấy một tách cà phê nóng, nhấm nháp từ từ để cho thứ cafeine đắng nghét kia chầm chậm chạy vào từng tế bào. Dạ dày rỗng tuếch cũng sôi lên sùng sục, cơn đau ngâm ngẩm bắt đầu mò đến trong đám dịch đang đọng lại bên trong. Mire cũng trở về từ khách sạn, đôi mắt cậu ta thâm quầng.
"Sanghoon sao rồi?", Hanbin vội đứng dậy, một chút nước màu nâu đen đã sánh ra vạt áo. Mire thở dài, đưa tay bóp nhẹ phần gáy đã mỏi nhừ. Cậu chưa được chợp mắt chút nào, dồn toàn bộ sức lực để phác ra một bản kế hoạch chiến đấu hoàn hảo. Nhân lực của Gia Tộc Kang thực chất vẫn có hạn, để cướp được vị trí cao nhất của Thâm Quyến là không hề dễ dàng. Nhưng lão cáo già kia đã thấy mặt Hyuk, nếu không đạp xuống thì ông ta sẽ mãi mãi là cái gai đâm sâu vào da thịt, càng lúc càng mưng mủ rồi sưng to. Người chi viện cũng đã cùng lúc đáp xuống sân bay gần đó, từng đoàn xe được xếp sẵn nối thành một hàng dài tiến về khu xưởng bỏ hoang.
"Sanghoon vẫn đang hôn mê, tạm thời chưa tỉnh.", cậu nói, tiến vào căn phòng nhôm ở góc, "Đã xác định được vị trí của Hyuk, không ngoài dự tính là bị đưa ra một du thuyền ngay giữa biển. Nơi này khá khó tiếp cận vì tàu hàng đi lại liên tục, lại thêm chính phủ Trung Quốc sẽ làm ngơ những cuộc thanh trừng đảng phái thế này."
"Vậy..."
Tiếng bước chân đều đều đằng sau khiến Hanbin nuốt ngược lại những lời định nói xuống bụng. Mire nghiêng người, ngay lập tức lên nòng súng chĩa vào kẻ vừa bước tới.
"Đây không phải nơi người thường tùy tiện vào được, ra ngoài!"
Người vừa bước vào là một cậu thanh niên trẻ măng. Cậu ta đeo một khẩu súng trường dài tới ngang đùi, hình xăm lớn lộ rõ ở mặt trong bắp tay trái. Mire nghiến răng, từng bước tiến lại gần.
"Lee Ye-jun, gọi Ye-jun cũng được.", người thanh niên kia nói, "Tôi là vệ sĩ của nhà Bsum."
"Vậy...", Mire hơi lắp bắp, "Cậu chính là con diều hâu đó?"
Ye-jun gật đầu, khuôn mặt lạnh như băng. Từng thớ cơ bắp gọn gàng trên cơ thể ẩn giấu một thứ sức mạnh không tưởng, mơ hồ còn có thể thấy cả mạch máu đang rần rật chảy dưới da thịt màu nâu đồng. Mire lúc này còn chưa buông súng, nhíu mày:
"Chứng minh đi."
Cậu thanh niên khẽ nhướn mày, xoay gót tiến ra ngoài. Hai người đằng sau vẫn còn chưa hết bất ngờ cũng chầm chậm bước theo sau. Bên cạnh khu xưởng là một bãi hoang rộng mênh mang, những đám cỏ dại vì nắng mà vàng vọt héo rũ xuống mặt đất còn chưa được san lấp tử tế. Nakunta đưa mắt áng chừng địa hình, tiếng chim diều hâu ngay lập tức vang lên.
Từ một người đang sống sờ sờ, trong nháy mắt đã biến thành một con chim khổng lồ. Nó khép chặt cánh ở bên hông, tròng mắt màu vàng sáng quắc đảo một vòng quanh hai người đang đứng bên dưới. Trong lòng Hanbin thoáng sợ hãi, hai chân đã hơi nhũn ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bonbin- Mất trí - (chuyển ver)
FanfictionChuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả vui lòng ko reup đi nơi khác Link fic gốc:https://www.wattpad.com/story/314731457-biblebuild-m%E1%BA%A5t-tr%C3%AD Tác giả gốc:comcakho Cặp gốc: BibleBuild