Chuyển ngữ: Wanhoo
"Gia, phải chăng tiểu cách cách đói?" Nữu Hộ Lộc thị nói cho Dận Chân nghe phỏng đoán.
"Xin ngài cho phép dân phụ cho tiểu cách cách bú sữa ạ." Bà vú đang quỳ chớp lời, thôi buồn bã mà chuyển qua chớp thời cơ thể hiện mặt có ích.
Dận Chân cười khẩy: "Ta không muốn con gái mình ở gần kẻ độc ác như ngươi." Dận Chân sai thái giám thân cận Tô Bồi Thịnh tìm bà vú mới.
Tiểu cách cách đã có thể ăn thêm một vài thức ăn, nhà bếp nấu cháo sườn rau, tiểu cách cách khóc nấc được ăn cái bèn dừng khóc, tập trung ăn cháo.
"Đánh bà vú này mười đại bản, đuổi khỏi phủ bối lặc." Dận Chân buông lời lạnh lùng. Lại quay sang nhìn thấy tiểu cách cách ăn ngon miệng, mới một lúc đã ăn hết bát cháo.
"Ăn được nuôi được." Nỗi lòng Dận Chân vơi bớt, cứ tưởng cô con gái này chẳng sống nổi một tháng, nay khoẻ lên mỗi ngày đã an ủi phần nào Dận Chân.
"Bà vú như vậy mà sao thân là mẹ nhưng cô không biết. Nếu hôm nay con nó không khóc, không biết bà vú sẽ tiếp tục hành hạ con ta thế nào." Dận Chân lạnh lùng với Tống Cách cách.
Tống Cách cách chấm nước mắt vào khăn tay, khóc rấm rứt tủi hờn: "Gia ạ, thiếp không ngờ bà ta độc ác nhường này. Trông bà ta thật thà, nào ngờ lòng lang dạ sói."
"Con thế nào mà mẹ cũng không biết, cô không muốn nuôi sẽ có người khác nuôi." Mặt Dận Chân lạnh tanh.
Tống Cách cách quỳ phịch xuống: "Gia, nó là con của thiếp mà."
Dận Chân hừ lạnh, ngoảnh sang nói với Ô Lạp Na Lạp thị: "Phúc tấn về nghỉ trước đi."
Ô Lạp Na Lạp thị đã mệt lắm rồi, cũng không cố gắng nữa nên về ngay.
"Các nàng cũng về đi." Dận Chân nói với mấy Cách cách.
Tống thị thấy Dận Chân có ý định ở lại nên bỗng vui phơi phới.
...
Ninh Thư theo Nữu Hộ Lộc thị đi về, cô nhẹ nhõm cả người. Sự việc đã được Dận Chân để mắt đến vậy tương lai tiểu cách cách sẽ đỡ khổ hơn.
"Con ta sau này không được tìm bà vú ác như thế." Nữu Hộ Lộc thị đi trước nói với Đồng Ngọc.
Đồng Ngọc cũng rất khó tin: "Bà ta là bà vú mà sao dám làm vậy với con của Bối lặc gia chứ."
...
Hôm sau Tống Cách cách bị Dận Chân cấm túc, tiểu cách cách cũng tạm thời giao cho Niên thị đang xử lý hậu viện chăm sóc.
Tống Cách cách khóc lóc xin Dận Chân đừng cướp con cô ta. Dận Chân nói thẳng: "Cô không thương con nhưng ta thương, đợi nó lớn rồi tính."
Ninh Thư cảm thấy Dận Chân biết Tống Cách cách chẳng đoái hoài đến cô con gái nên mới giao cho Trắc Phúc tấn Niên thị nuôi. Về chuyện tương lai con bé sẽ trả cho Tống Cách cách hay vẫn được Niên thị nuôi thì chưa nói trước được.
Cô muốn gặp em bé ngày càng khó, muốn giúp cũng không giúp được, chắc là con bé sẽ có cuộc sống sung sướng hơn.
Trắc Phúc tấn Niên thị phải thể hiện cho Dận Chân thấy nên không thể bạc đãi nó, tóm lại là vẫn tốt hơn ở sân Tống thị.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ninh Thư (601-800)
Ficción GeneralNinh Thư chết sau mười lăm năm nằm trên giường bệnh đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác. Những tưởng đã thực sự giải thoát bản thân đi về miền cực lạc, thế nhưng vào khoảnh khắc mà linh hồn Ninh Thư trôi nổi trong không trung, lại bất chợt có giọ...