Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không muốn Vương Bác bị trêu chọc rằng vợ cắm sừng, lý do còn vì không đủ bản lĩnh.
Vương Bác rất thích Thái An Kỳ, ngửa bài tại thời điểm này chỉ đánh đòn đau vào Vương Bác.
Cô phải đảm bảo mình không bị Thái An Kỳ trên cơ.
Về sau ly hôn với Thái An Kỳ, Vương Bác còn cần lấy vợ mới.
Không được để anh con trai cảm thấy cuộc đời chỉ toàn lừa dối bởi một lần đổ vỡ.
Ninh Thư rời khỏi khách sạn bắt xe về nhà.
Về đến nhà Vương Bác đã ở nhà, Ninh Thư hỏi: "Con về lúc nào thế?"
Vương Bác gạt tóc: "Con vừa về, An Kỳ đâu mẹ?"
Ninh Thư cười bảo: "Nó đi chơi với bạn, mẹ mới qua nhà cô Lý về, giờ mẹ nấu cho con ăn tạm bát mì nhé."
Vương Bác thưa vâng rồi ngồi ở ghế gọi điện cho Thái An Kỳ, gọi rất nhiều cuộc nhưng luôn báo không có tín hiệu.
Vương Bác nhăn mày hỏi Ninh Thư trong bếp: "Con gọi mãi mà không gọi được cho cô ấy. An Kỳ có bảo với mẹ là cô ấy đi đâu không?"
Ninh Thư trả lời: "Chắc là máy hết pin đó con, xong mì rồi đây ăn đi nào."
Ninh Thư bưng bát mì ra, Vương Bác đang lo lắng ăn vèo cái hết bát mì và đi làm tiếp.
Ninh Thư gọi Vương Bác lại, vỗ vai Vương Bác bảo: "Con đừng làm cố quá, lúc nào An Kỳ về mẹ sẽ bảo nó gọi cho con."
Ninh Thư chuyển một sợi kình khí chỉ nhỏ như cọng tóc vào người Vương Bác. Thế giới hiện đại khó luyện ra được kình khí, một khi luyện ra phải để dành cho người nhà.
Vương Bác cười với mẹ: "Con biết rồi ạ, cảm ơn mẹ."
Ninh Thư gật đầu: "Đi làm đi."
Vương Bác đi cái Ninh Thư cất ngay nụ cười, cô ăn nốt chỗ mì trong nồi.
Ăn trưa xong lập tức về phòng tu luyện.
Đến chiều Thái An Kỳ mới về, nghe thấy tiếng guốc cộp cộp, Ninh Thư mở cửa thì trông thấy Thái An Kỳ xách một đống túi hàng hiệu với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Rất nhiều túi lại còn toàn hàng hiệu, chẳng biết tốn bao nhiêu tiền nữa?
Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ sành điệu: "Sao cô mua nhiều đồ thế, chỗ này tốn kém lắm nhỉ."
"Con đi mua sắm với các chị em thôi mà, toàn đồ rẻ, có đáng gì đâu mẹ." Thái An Kỳ vuốt tóc coi tiền như lá rụng.
Ninh Thư: →_→
Cô ta tưởng cô đúng là bà mẹ chồng quê mùa.
Ninh Thư nói: "Sao cô lại tắt máy, Vương Bác không gọi được cho cô."
Thái An Kỳ đảo mắt, lấy điện thoại ra xem: "Thôi chết, đang mua đồ con không để điện thoại bị hết pin."
Ninh Thư chỉ nhăn mặt nhắc nhở: "Cô gọi lại cho Vương Bác đi, chắc là nó đang đợi điện thoại của cô."
![](https://img.wattpad.com/cover/334205024-288-k59962.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Ninh Thư (601-800)
Ficción GeneralNinh Thư chết sau mười lăm năm nằm trên giường bệnh đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác. Những tưởng đã thực sự giải thoát bản thân đi về miền cực lạc, thế nhưng vào khoảnh khắc mà linh hồn Ninh Thư trôi nổi trong không trung, lại bất chợt có giọ...