Sau khi nói khoa trương mọi thứ, nửa thật nửa giả lên, Dunk liền để cho Pond tự mình suy nghĩ. Dù cậu không tính để Pond có thời gian nghĩ tới sâu xa hơn, nhưng mà, cậu cũng không thể ép Pond quá nhiều, có đôi khi nói nhiều quá, lại làm nó nảy sinh tâm lý phản bác lại, thì tiêu mất. Với lại đây là cuộc đời của Pond, Dunk không thể quyết định thay nó, dù Dunk muốn nó gật đầu tán thành đề nghị của mình nhanh nhanh, nhưng cậu không thể làm thế, Pond, phải tự ra quyết định cho tương lai của mình.
Dunk về nhà, sắp xếp câu từ, và quyết định nói chuyện cùng ba mẹ. Lại dùng một mớ phân tích như với Pond, Dunk tốn hết cả đêm để hết mọi tâm tư tình cảm suy nghĩ của mình cho ba mẹ, cùng em gái. Và rồi lại ruta lui nhường không gian cho họ tự chọn lựa, mà nói nhường vậy thôi, chứ Dunk đã sớm quyết chí rời đi rồi, chẳng ai cản được đâu.
Nhân lúc ba mẹ còn chưa quyết định xong, Dunk đã mày mò lên mạng tra một số trường học nghề về IT trên Krungthep, để quay lại đó đăng kya vào học lần nữa. Dù tấm bằng cầm chắc trên tay, nhưng ký ức chả còn, dù người ta nói là khi mình mất trí nhớ, bản năng của mình vẫn nhớ được các kiến thức mình đã học qua, nhưng có vẻ như đó không phải lý thuyết đúng đắn, khi Dunk chả nhớ cái quần gì cả. Cậu phải học lại từ đầu. Dunk còn tiện tay tìm mấy cơ sở dạy về kỹ thuật y sinh, chuyên ngành của Pond để gửi cho nó, dụ dỗ nó rời đi cùng mình.
Chuẩn bị đâu ra đó rõ ràng, ngày ba mẹ gật đầu cho Dunk rời đi, cậu lại phât hiện ra, mình chẳng phải phải xuyên tới 10 năm sau của chính mình, mà cậu.... đang xuyên tới thế giới song song, sống thay cho cuộc đời một kẻ khác.
Đêm tối buông xuống, Dunk nhốt mình trong cái chăn dày, khóc đến hổn hển không thở nổi, cậu chẳng sợ mình đột ngột già thêm mườ tuổi, chẳng sợ mình nhìn thấy tương lai chẳng tốt đẹp như tưởng tượng của mình, chẳng sợ mình sẽ thất bại, vì Dunk luôn tin vào chính mình, tin vào sức bền của bản thân, rằng dù khó khăn, chông gai cách mấy, cậu vẫn tin mình còn sức trẻ, còn thời gian làm lại. Chỉ là.... Dunk chưa từng nghĩ tới, mình đã không còn là mình. Chính xác hơn, là cậu đột ngột bị ông trời quăng đến một thế giới khác, xa lạ, không có bạn bè, không có gia đình, ngay cả thân xác cũng chẳng phải bản thân cậu.
Dunk chìm trong hỗn loạn, hoảng sợ với hiện tại. Liệu rằng vì lý do gì mà mình bị trừng phạt tàn nhẫn như thế? Liệu rằng vì sao mà ông trời lại ác độc với cậu như vậy. Dunk còn muốn làm gì nữa, thay đổi cuộc đời ngột ngạt ư? Đây là thân xác của kẻ khác, cậu sao phải giúp hắn ta kia chứ? Lần đầu tiên trong đời, Dunk sinh ra cảm xúc oán hận, hận kẻ đã vứt lại thân xác này cho cậu, hận kẻ đã làm cậu bị đưa tới đây, nhưng đến cuối cùng, cậu chẳng biết làm gì để cứu rỗi chính mình bây giờ...
Ông bà Boonprasert rất lo lắng, mới mấy ngày trước, con trai còn hào hứng chia sẻ cho ông bà nghe mơ ước và khát vọng của mình, lên những kế hoạch cho tương lai, một lần nữa phấn đấu vì chính mình. Vậy mà, mới hôm qua thôi, sau khi ông bà gật đầu cho phép con rời đi, thì con trai lại xảy ra chuyện. Chỉ mới một ngày, ông bà Boon chẳng hiểu con trai mình gặp phải điều gì, lại làm con rơi vào tuyệt vọng như vậy. Nhốt mình trong phòng khóa kín, chẳng ăn uống, chẳng nói năng, thậm chí còn có tiếng đập phá đồ, làm cho lòng người làm cha mẹ như hai người thật sự rối loạn, nôn nóng như bị lửa đốt, dày vò.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thời Không Series: Niết Bàn 《JoongDunk, PondPhuwin》
FanfictionDunk Natachai 28 tuổi trọng sinh về 18 tuổi, thề quyết tâm làm lại cuộc đời, một lần nữa theo đuổi ước mơ của mình.