82.

1 0 0
                                    

Điền Chính Quốc xấu hổ đến sắp hít thở không thông.
Đây chính là kịch bản đầu tiên từ lúc cậu hành nghề đó, hiện giờ lại đắc tội biên kịch, chẳng lẽ tiền đồ minh tinh của cậu phải kết thúc tại đây sao?!
Không! Cậu phải cứu vãn bằng được !
Nhìn bé con ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh ngửa đầu nhìn mình, trong lòng Điền Chính Quốc sinh ra một kế hoạch thập phần không có đạo đức.
Xin lỗi bé ngoan, bố nuôi con bốn năm, là thời điểm để con vì bố gánh một lần tiếng xấu.
Con cũng đừng trách bố vô tình, ai bảo con còn chưa có văn bằng nhà trẻ chứ.
【 Lâm Ấm: Chào thầy Wolf, vừa rồi đứa nhỏ nhà tôi nhân lúc tôi đi uống nước, cầm di động của tôi trả lời tin nhắn của ngài 】
Đối diện thực mau đã có hồi phục.
【W: Tiểu Điền, theo như tôi được biết, con trai cậu mới 4 tuổi 】
【W: 《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》 tôi cũng có theo dõi 】
Điền Chính Quốc: “……”
May mắn Wolf Uông là một vị biên kịch rộng lượng, vẫn chưa tại chuyện này cùng Điền Chính Quốc có quá nhiều thảo luận.
【W: Đạo diễn Tang đã trở lại, đang muốn gọi điện thoại cho cậu 】
【W: Tiểu Điền, cậu cùng Tiểu Hạ hiện tại tiện tới đoàn phim không? 】
Nhìn thấy Wolf Uông gửi tin nhắn lại đây, Điền Chính Quốc tức khắc trở nên có tinh thần, “đùng” một cái từ trên giường ngồi dậy, làm Việt Quất ghé vào bên cạnh run cả đầu chó, ha xích đầu lưỡi liền đứng lên.
“Gâu ~ gâu ~”
Tất cả chó đều ở trong phòng ngủ, Hỏa Sài và Việt Quất là đối thủ, mặc dù nghe thấy tiếng Việt Quất kêu, nó cũng sẽ không chủ động thò qua.
Chỉ có Tiểu Kê Mao và Lily lặng lẽ chui từ kẹt cửa, lộ ra bốn con mắt chó nhìn Điền Chính Quốc cùng Mạt Mạt trong phòng.
“Gâu ~ gâu ~” “Gâu ~ gâu!”
Trong nhà trước nay nhóm chó đều không gọi bậy…… Trừ phi nhịn không được.
Chúng nó đã thật lâu không có nhìn thấy chủ nhân biểu hiện ra trạng thái điên cuồng như vậy, trong lúc nhất thời liền có chút không khống chế được thay chủ nhân cao hứng xúc động, sôi nổi ngưỡng đầu kêu lên, dẫn tới Hỏa Sài đối mặt sự tình phát sinh tại phòng ngủ cảm thấy tò mò không thôi cũng lén lút thò tới trước mặt.
Thư phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, Kim Thái Hanh đi tới từ giữa đàn chó, hình ảnh đẹp đến mức làm Điền Chính Quốc cắn chặt răng hàm, mới đem hết toàn lực không cười ra tiếng.
“Đi thôi, đưa em đi đoàn phim thôi.”
*
Kim Thái Hanh dẫm phanh lại, đè lại tay Điền Chính Quốc mở đai an toàn: “Anh đưa em đi vào.”
Điền Chính Quốc hơi hơi hoạt động một chút mắt cá chân bản thân, chần chờ nói: “…… Hẳn là không có việc gì đâu?”
Dù sao buổi sáng hôm nay cậu còn một mình một người chạy đến trên núi muốn đào rau dại, cũng không có vấn đề gì mà.
“Không được ngoan cố với anh,” Kim Thái Hanh nghiêng đầu liếc cậu một cái, sau đó nói với Mạt Mạt ngồi ghế dựa trẻ con hàng phía sau chê cười Quốc Quốc, “Bé ngoan, con cảm thấy Quốc Quốc không nghe lời ba, làm có đúng không?”
Mạt Mạt lập tức vểnh miệng lên: “Không, đúng!”
Kim Thái Hanh nhướng mày.
Mạt Mạt đứng thống nhất một mặt trận với hắn, sự tình sẽ trở nên càng dễ giải quyết.
Quả nhiên, thấy Mạt Mạt không kiêng nể gi phản bội mình, Điền Chính Quốc nhất thời luống cuống: “Bé ngoan, bố thật sự có thể tự mình đi vào, con sao lại có thể không tin bố chứ?”
Mạt Mạt dựa trên ghế trẻ con: “Ba lun đúng mà!”
Chân Quốc Quốc bị thương gòi, không thể tự mình một người đi!
“Cho nên, với việc Quốc Quốc khăng khăng không nghe lời ba,” Kim Thái Hanh cười cười, xoay người nhéo mặt tròn của Mạt Mạt, “Bé ngoan cảm thấy hẳn nên làm sao bây giờ?”
Mạt Mạt nghiêng đầu nhỏ khó khăn suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, giọng trẻ con non nớt giống như một đạo tiếng sấm bổ vào bên tai cha già nhà bé: “Đánh mông ạ!”
Bạn nhỏ không ngoan, có thể đánh mông để dạy dỗ!
Điền Chính Quốc:……o.O?
Kim Thái Hanh: (*^▽^*)
Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, hai người bọn họ đồng thời mở miệng ——
“Em cảm thấy không được!”
“Anh cảm thấy có thể.”
Giữa mắt Điền Chính Quốc nhiễm sắc mặt giận dữ, nói nhỏ với Kim Thái Hanh: “Anh đừng ở chỗ này cho em……”
“Pi.”
Kim Thái Hanh cúi người lại đây, bay nhanh trộn hôn cậu một cái bên môi.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều hiểu, biểu hiện yêu nhau họ thể hiện trong sinh hoạt hằng ngày không những chẳng mang đến ảnh hưởng tệ với Mạt Mạt, ngược lại sẽ làm Mạt Mạt càng có thể xác định cảm tình của bố và ba tràn ngập tính chắc chắn, cũng càng có lợi cho Mạt Mạt trưởng thành.
Bởi vậy nhìn thấy ba thò lại gần hôn Quốc Quốc một cái, Mạt Mạt lập tức trở tay che miệng, cố ý cười nhạo ba: “Ba xấu hổ~ xấu hổ ~”
Nhưng hiện tại người ngượng ngùng lại không phải ba của bé, mà là Quốc Quốc cứng trên ghế lái phó, yên tĩnh như gà.
Ngày thường, Điền Chính Quốc xác thật không ngại ở trước mặt Mạt Mạt ôm ấp hôn hít cùng Kim Thái Hanh, chính là hôm nay đột nhiên dưới tình huống như vậy ……
Nghĩ đến đây, bên má Điền Chính Quốc nóng lên hung hăng trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh liếc mắt một cái.
…… Cái tên khốn Kim Thái Hanh này.
“Kim Thái Hanh, em lấy thân phận chủ nhà ra lệnh cho anh,” Điền Chính Quốc lời lẽ chính đáng mà nói, “Anh mang theo Mạt Mạt ở bãi đỗ xe chờ em, tin em, chân em tuyệt đối sẽ không có vấn đề.”
Đội trưởng Mạt Mạt quyết đoán xuất kích: “Không thể! Quốc Quốc phải nghe……”
Không đợi Mạt Mạt nói xong, Điền Chính Quốc liền cầm lấy sữa chua dâu tây trong tầm tay đút tới rồi bên miệng Mạt Mạt: “Bé ngoan, uống.”
Đối mặt sữa chua dâu tây ngon miệng, Mạt Mạt chẳng phân biệt được thần, lập tức vươn hai tay mập, nâng giữ hũ sữa chua dâu tây, vui rạo rực uống.
Thấy bé con nhà mình không hề hé răng, Điền Chính Quốc cho rằng bé sẽ như vậy bỏ qua, không nghĩ tới Mạt Mạt uống hai ngụm lớn, lại nói tiếp: “Ba ơi, không thể để Quốc Quốc một mình đi vào nha ~”
Điền Chính Quốc chém đinh chặt sắt, trở mặt không nhận khăn: “Trả sữa chua cho bố.”
Mạt Mạt dẩu miệng vừa quay người: “Hong muốn ~”
Điền Chính Quốc: “……”
“Thùng thùng.”
Cửa sổ ghế phó lái được người từ bên ngoài gõ nhẹ hai cái.
Điền Chính Quốc quay đầu lại đi, kinh hỉ nở nụ cười: “Anh Sanh?”
Ngoài cửa sổ Hạ Vân Sanh cũng cười, khẩu hình môi đang nói “Tiểu Điền”.
Điền Chính Quốc hấp tấp kéo cửa sổ xe hàng xuống: “Anh Sanh, anh tới thật là nhanh .”
Địa chỉ Hạ Vân Sanh so với Giang Tỉ Loan muốn xa một ít, nhưng anh lại có thể nhanh như vậy đã thành phim ảnh, đủ để thấy thái độ anh với công việc tập trung cỡ nào.
“Hôm nay không có nhiều xe, hơn nữa anh cũng lái nhanh hơn.” Hạ Vân Sanh cười nói, thuận tiện lễ phép chào hỏi cùng Kim Thái Hanh, “Ngài Kim.”
Kim Thái Hanh gật đầu: “Ngài Hạ.”
Vừa dứt lời, bên dưới cửa sổ xe liền nhảy ra một cái đầu nhỏ: “Em Mạt Mạt ~ chú Tiểu Quốc ~”
Không đợi Điền Chính Quốc cúi đầu, Mạt Mạt trên ghế sau liền cao hứng phấn chấn hô: “Anh Khâu Khâu ~ thú Hạ ~”
Hạ Vân Sanh ôm Khâu Khâu từ trên mặt đất lên, để cậu nhóc có thể thấy Mạt Mạt trong xe, sau đó bất đắc dĩ càu nhàu với Điền Chính Quốc: “Nhìn hai đứa nhóc này, chỉ cần gặp mặt, trong mắt cũng không chứa được người khác.”
“Ai nói không phải chứ.” Điền Chính Quốc cười nói.
Kim Thái Hanh ấn xuống mở khóa cửa xe hàng phía sau.
Hạ Vân Sanh hiểu ý hắn, mở ra cửa sau đặt Khâu Khâu tới bên người Mạt Mạt.
Hai bảo bối nhỏ nháy mắt vô cùng vui vẻ, tay nắm tay chia sẻ phim hoạt hình mình đã xem mấy ngày nay.
“Được rồi, hiện tại anh Sanh tới rồi, anh ấy có thể đỡ em đi vào, anh cũng phải yên tâm nha.” Điền Chính Quốc bắt lấy ngón tay Kim Thái Hanh quơ quơ, ngữ ý mang cười.
Kim Thái Hanh bất động thanh sắc hít vào một hơi, hoãn lại rung động Điền Chính Quốc mang đến cho hắn, “ừ” một tiếng: “Vậy làm phiền thầy Hạ.”
Ngoài Hạ Vân Sanh ra, mặc cho ai tới đỡ Điền Chính Quốc, hắn đều không hoàn toàn yên tâm.
*
Hạ Vân Sanh giao phó Khâu Khâu cho Kim Thái Hanh, thật cẩn thận đỡ Điền Chính Quốc khập khiễng đi vào.
Đoàn phim《 Vọng Tiên 》tài đại khí thô, studio có được điều kiện tốt nhất toàn bộ thành phim ảnh, Hạ Vân Sanh đỡ Điền Chính Quốc đi hướng đường đoàn phim《 Vọng Tiên 》, gặp được không ít đồng hành trong vòng.
Điền Chính Quốc tuy rằng buông xuống tầm mắt xem đường, nhưng cũng không xem nhẹ những ánh mắt hài hước từ những người đó nhìn Hạ Vân Sanh từ trên xuống dưới, cùng với cố ý châm chọc mỉa mai để Hạ Vân Sanh nghe được rõ ràng.
Cậu chống cánh tay Hạ Vân Sanh, thẳng sống lưng, không chút do dự giơ tay chỉ hướng một nam một nữ trong một góc u ám bên trái phía trước: “Hai người lại nhe răng cười thử với tôi xem?”
Từ nhỏ đến lớn, Điền Chính Quốc đã bị Điền Đình Đình dạy dỗ không được dùng ngón tay, nhưng lúc này đối mặt anh Sanh bị người trong tối ngoài sáng châm chọc mỉa mai, cậu nơi nào còn có thể vẫn duy trì quán tố chất tốt đẹp.
Hạ Vân Sanh lo lắng Điền Chính Quốc có chuyện, vội nhỏ giọng nói: “Đi thôi Tiểu Điền, đạo diễn còn đang đợi chúng ta kìa.”
Điền Chính Quốc nghe thấy được lời nói một nam một nữ kia ác độc cỡ nào, thí dụ như “Loại chuyện này chính là một cây làm chẳng nên non” “Hà Nghị ngoại tình, Hạ Vân Sanh nhất định cũng có trách nhiệm” “Tôi cảm thấy Hà Nghị khá tốt, người trong vòng chúng ta, nào có chuyện chung tình” “Biết đâu Khâu Khâu cũng không phải con Hà Nghị” “Tôi thấym chính Hạ Vân Sanh ở bên ngoài đụng tới kim chủ lớn hơn, cậu xem nhất trạng thái anh ta thật tốt, khẳng định là bị……”
Điền Chính Quốc vốn dĩ không tính toán bỏ ý đồ, thấy Hạ Vân Sanh muốn một điều nhịn chín điều lành, cốt phản cốt nghịch càng thêm xông ra: “Hai người từ đoàn phim nào?”
Người phụ nữ kia thấy rõ người nói chuyện, cười một tiếng: “Nha, tôi còn cho là ai, nguyên lai là Điền Chính Quốc à, quan hệ hai người tốt thế, chẳng lẽ thầy Hạ, anh ta cũng là……”
Điền Chính Quốc không chờ ả nói xong câu mang đầy vũ nhục kia, trực tiếp ngắt lời nói: “Không dám nói?”
Phép khích tướng với phần lớn người đều hữu dụng.
Quả nhiên, người phụ nữ nghe xong, lập tức trừng mắt nói: “Anh không biết tôi là ai?!”
Ả vừa nói vừa đi lại đây, để Điền Chính Quốc có thể thấy rõ mặt chính mình.
Nhưng trước một bước nhìn Điền Chính Quốc ả lại cả kinh đứng yên tại chỗ, khó thể tin nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Đây là lần đầu tiên cô ta tận mắt nhìn thấy người thật Điền Chính Quốc.
Đẹp đến mức làm người cảm thấy có chút không chân thật.
“Tống Nhiễm Nhiễm.” Điền Chính Quốc cũng nhận ra cô ả.
Ngày thường ở các tờ báo lá cải khiêu dâm không hiếm thấy được người này.
Điền Chính Quốc lướt qua bả vai Tống Nhiễm Nhiễm, nhìn về phía tiểu sinh Trần Lập Tinh đang hot phía sau, hiểu rõ nhướng mày.
Tống Nhiễm Nhiễm rất nhanh từ kinh giật mình phục hồi tinh thần lại, hừ cười một tiếng: “Thế nào? Bị tiền bối Bạch Lạc ở chương trình đè ép nổi bật, chạy đến đoàn phim kiếm ăn?”
Cô ta mấy ngày nay pha trộn ở bên nhau Trần Lập Tinh, hoàn toàn không có nhìn đến một góc tin tức trên mạng có quan hệ với Điền Chính Quốc diễn Tiên Tôn Hoài Thác trong《 Vọng Tiên 》.
“Nhiễm Nhiễm.” Trần Lập Tinh lôi kéo cánh tay Tống Nhiễm Nhiễm, ý bảo cô ả không cần quá phận.
Điền Chính Quốc không hé răng, liếc mắt hai người bọn họ vội vàng kéo một chút lại buông ra tay.
Cậu tự nhiên nhìn ra được hai người này là quan hệ vợ chồng ở đoàn phim, thấy chính mình giằng co với Tống Nhiễm Nhiễm, Trần Lập Tinh kia biểu hiện ra dáng vẻ muốn giúp lại không dám.
Điền Chính Quốc chỉ là không có ký ức, cũng không phải không có chỉ số thông minh.
Loại này ăn trộm ăn cắp, lên không được mặt bàn, mí mắt cậu xem thôi đã có thể nhìn ra bọn họ có mấy cái ý nghĩa.
“Trần Lập Tinh không phải có bạn gái nghiệp dư sao? Cho nên hai người…… Hiện tại là?” Điền Chính Quốc cười móc di động ra, nói: “Tin tức tốt nên chia sẻ cùng mọi người một chút mới đúng.”
“Anh, anh dám?!” Tống Nhiễm Nhiễm thấy bộ dáng Điền Chính Quốc không chút do dự cảm thấy thập phần giật mình, không khỏi có chút kinh hoảng thất thố, “Anh chẳng lẽ không sợ đắc tội cha nuôi chúng tôi sao?!”
Mọi người đối với chuyện vợ chồng trong đoàn phim đều hiểu trong lòng không nói ra, mọi người đều là người trong giới, ai cũng không muốn đắc tội ai, nhưng Điền Chính Quốc hiện giờ lại dám công khai đi đường hẹp, cậu ta điên rồi sao?
“Cô…… chúng tôi?” Ánh mắt Điền Chính Quốc bồi hồi một chút giữa Trần Lập Tinh cùng Tống Nhiễm Nhiễm.
Chơi cũng ghê đấy.
Tống Nhiễm Nhiễm nói ra mới ý thức được luân lý chính mình có vấn đề, không khỏi thẹn quá thành giận đề cao âm lượng: “Cha nuôi tôi nhất định sẽ làm anh đẹp mặt!”
Huống hồ, chờ đến tiền bối Bạch Lạc trở lại công ty, cha nuôi cô ta và tiền bối Bạch Lạc đều sẽ không bỏ qua Điền Chính Quốc!
Ánh mắt Điền Chính Quốc thành khẩn: “Cha nuôi cô là vị nào?”
Cậu nói, tay bất động thanh sắc cất vào trong túi.
Tống Nhiễm Nhiễm hồn nhiên không nhận ra động tác của Điền Chính Quốc, tiếp tục đắc ý một tay xoa eo thon nhỏ, một tay ôm lấy cánh tay Trần Lập Tinh: “Cha nuôi chúng tôi là ngài Phòng Khiếu Thiên.”
Cô ta cho rằng dọn ra danh hào cha nuôi mình, thì có thể dọa lui Điền Chính Quốc.
Ngay cả Trần Lập Tinh đứng bên đều nhiều vài phần tự tin, ánh mắt khiêu khích nhìn Điền Chính Quốc.
Phóng mắt trong vòng, còn không có ai dám đắc tội ngài Phòng hô mưa gọi gió đâu.
“Phòng…… Khiếu Thiên?” Điền Chính Quốc lặp lại một lần tên này.
Có chút quen tai.
Ác, là ông chủ mập mạp quản lý công ty Bạch Lạc, mấy ngày hôm trước quỳ gối tại văn phòng Kim Thái Hanh nước mắt nước mũi giàn giụa, luôn mồm bảo đảm về phía Kim Thái Hanh, còn dám có một lần tổ chức thuỷ quân bên trong công ty ở trên mạng làm xằng làm bậy, tạo thành ảnh hưởng đến thanh danh Điền Chính Quốc sẽ chắp tay nhường toàn bộ ra?
Nhìn thái độ “Con trai” “con gái” ông ta, hiển nhiên là không có mắt, bằng mặt không bằng lòng.
“Cho nên, anh tin tôi để cha nuôi chơi chết anh không?” Tống Nhiễm Nhiễm đi gần chút, nhướng đuôi mắt nhìn qua cực kỳ ngoan độc, “Khiến người nhà anh đến thi thể cũng không tìm được.”
Nhắc tới năng lực Phòng Khiếu Thiên, Trần Lập Tinh vẫn luôn có chút vâng vâng dạ dạ cũng hơi thẳng bả vai, chờ từ trên mặt Điền Chính Quốc tìm được một tia sợ hãi.
Nhưng vừa dứt lời, Điền Chính Quốc liền móc di động ra, nhân tiện dựng ngón tay cái với cả hai người: “Không thể không nói, tâm hiếu thảo của hai người, phóng mắt toàn bộ giới giải trí đều tương đối tạc nứt.”
 

MNBTCMBHCTTNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ