Chương 6

2K 63 4
                                    

"Ngươi lần đầu mộng tinh là lúc nào?"

"Mười sáu tuổi—"

"Đối tượng là ai?"

"Giáo viên dạy Mỹ thuật, bộ dạng xinh đẹp, quan trọng nhất là dáng người siêu chuẩn, ngực cỡ D, lại đặc biệt thích mặc áo khoét sâu cổ cùng mini juyp...."

"Lần đầu tiên cùng nữ nhân trên giường là khi nào? Có cảm giác gì?"

"Hình như là sau sinh nhật mười bảy tuổi một chút, lúc ấy có điểm khẩn trương, nữ nhân kia so với ta lớn tuổi hơn, quần áo cũng là nàng giúp ta cởi, chuẩn bị cũng——" Diệp Thứ Hành bỗng nhiên ngừng lại, nghĩ thấy có điểm không thích hợp.

Mình đang làm gì vậy nhỉ? nhìn nhìn bốn phía, một căn phòng ánh sáng yếu ớt, trên tủ có một chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng dịu nhẹ, hắn thì đang nằm trên cái sopha kiểu nằm ở giữa phòng, Lãnh Liệt ngồi ở chiếc ghế bên cạnh hắn, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép cùng một cái bút không biết là đang viết cái gì, còn đeo một cặp kính mắt gọng vuông, nhìn qua tựa như một bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp, mà hắn tựa như người bệnh.

Bác sĩ tâm lí? Người bệnh?

"Con mẹ nó!" Diệp Thứ Hành đang nằm trên sopha nhảy dựng lên: "Ngươi định theo ta chơi trò bác sĩ bệnh nhân àh? Ai nói với ngươi là ta nói về cái này ~~~~~!" chính mình thế nhưng còn bị hắn dắt mũi!

"Hở?" Lãnh Liệt vẻ mặt như thể nói "không phải muốn nói chuyện này sao", tiêu sái bỏ kính mắt ra hỏi: "Tôi nghĩ cậu đến đây là muốn tôi giúp cậu làm một buổi trị liệu tâm lí, chẳng lẽ không đúng?"

Ta đi trị liệu tâm lí cái đầu ngươi ý!

"Ta không có tâm lí biến thái!" Diệp Thứ Hành cắn răng cắn lợi nói, hơn nữa kẻ cần trị liệu tâm lí nhất chính là ngươi thì có!

Lãnh Liệt lắc lắc ngón trỏ, "Cũng không phải là người bị bệnh về tâm thần mới cần điều trị tâm lí, xã hội hiện tại với áp lực từ mọi nơi tác động lên tinh thần mỗi người chúng ta, nên đều cần một ít thủ pháp chuyên nghiệp nhằm giải tỏa bớt những áp lực đó, như vậy thì bản thân mới khỏe mạnh được. Tôi rất ít khi trị liệu cho người khác, cậu nên cảm thấy may mắn mới đúng!" nói xong đối Diệp Thứ Hành giương mắt nhìn. (đoạn này anh Lãnh đang trong lúc làm bác sĩ tâm lí nên bắp cho xưng hô là cậu tôi)

Ta con mẹ nó còn phải cám ơn ngươi nga! Diệp Thứ Hành trong lòng chửi, "Ta tốt lắm không cần trị liệu gì cả, ngươi dành thời gian cùng tinh lực đi mà điều trị cho chính mình đi!" nói xong chuẩn bị rời khỏi sopha thì bị Lãnh Liệt một tay ấn xuống.

"Ngươi xác định ngươi không có bệnh?"

"Có ý tứ gì?" Diệp Thứ Hành nhìn nhìn bàn tay đang ấn mình xuống, nhăn mày hỏi.

Lãnh Liệt khóe miệng giương lên, đem nốt tay còn lại ấn tay Diệp Thứ Hành xuống, đây là cho chắc ăn.

"Ngươi không phải là 'ngóc đầu không nổi' sao?" lần này hắn không dám nói cợt nhả như lần trước.

Quả nhiên, Diệp Thứ Hành bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nghĩ muốn cho Lãnh Liệt một cú đấm nữa, nhưng hai tay đã sớm bị ấn trụ, so về thể lực hắn không phải là đối thủ của Lãnh Liệt.

Lam Điều Tam Bộ Khúc -  Phong Dạ HânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ