Lãnh Liệt đi phía sau Diệp Thứ Hành, Diệp Thứ Hành lẳng lặng hướng phía trước mà đi, không quay đầu lại liếc y đến một cái.
Đây là lần đầu tiên hai người ở cùng nhau mà im lặng đến vậy. Từ trước đến giờ, bọn họ gặp nhau đều là "huyên náo", mỗi thời mỗi khắc đều không thể an tĩnh, có thể đó là một cách họ cảm nhận sự tồn tại của nhau. Nhưng hôm nay, Lãnh Liệt có một loại dự cảm không tốt chút nào, Diệp Thứ Hành trầm mặc, nói rằng không quen như vậy thì cũng phải nói giống như là một người hoàn toàn khác.
"Diệp Tử―" Lãnh Liệt đưa tay muốn giữ chặt Diệp Thứ Hành. Mà lúc này Diệp Thứ Hành cũng ngừng cước bộ, hai người dừng lại ven đường, vì là sáng sớm nên người đi trên đường cũng rất thưa thớt. Một chiếc xe đạp đôi chậm chạp lướt qua hai người, mấy cậu bé học sinh tiểu học mang theo những khuôn mặt non nớt chạy qua chân Lãnh Liệt và Diệp Thứ Hành, trong đó còn có một cô bé vì chạy mệt mà dừng lại bên cạnh chân Lãnh Liệt nghỉ ngơi một chút, tiếng xe buýt vào bến, tiếng chuông xe đạp, tiếng tiểu hài tử cười đùa trên đường ―
Đây― thật sự không phải một nơi thích hợp để "đàm phán".
Lãnh Liệt trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, nhìn Diệp Thứ Hành có chút cứng ngắc, thở dài đi lên phía trước.
"Diệp Tử, chúng ta tìm một địa phương yên tĩnh rồi nói sau―
"Buông tay!" Diệp Thứ Hành quát lên, đồng thời gạt bỏ bàn tay của Lãnh Liệt đang đặt trên vai hắn, quay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y, người kia có chút lắp bắp kinh hãi.
"Diệp Tử―"
"Có chuyện gì chẳng lẽ không thể thẳng thắn nói? Nhất định phải trộm sờ sờ mới được phải không?"
Lãnh Liệt ngơ ngác nhìn Diệp Thứ Hành, rốt cuộc làm sao vậy?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi ngày hôm qua rốt cuộc đi đâu?" Chỉ một buổi tối không gặp mà đã thay đổi đến mức này?
"Đến nhà nam nhân khác." Diệp Thứ Hành mang vẻ mặt khiêu khích mà nói.
Cái gì? Lãnh Liệt cau mày, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ta đến nhà nam nhân khác ở đấy, ngươi con mẹ nó dám quản ta sao?" Diệp Thứ Hành quát ầm lên, dọa chạy hai tiểu tử mới đi ngang qua.
Lãnh Liệt tiến lên một bước bắt lấy vai Diệp Thứ Hành, "Ngươi rốt cuộc là đang uống sai thuốc hay sao vậy? Phát điên cái gì? Làm sao lại nói năng như vậy, đừng có tìm cách trêu chọc ta nữa!"
"Lừa ngươi?" Diệp Thứ Hành sau khi quay mặt sang chỗ khác cười khan hai tiếng liền nhìn thẳng vào Lãnh Liệt, gằn từng tiếng mà nói: "Lãnh Liệt, ta không có lừa ngươi, kẻ lừa gạt không phải ta, là ngươi!" Hai chữ cuối cùng cơ hồ phải luồn qua các kẽ răng mà đi ra.
Lãnh Liệt ngây ngẩn cả người, "Xảy ra chuyện gì? Ngươi biết được cái gì?"
Hừ! Diệp Thứ Hành hừ lạnh một tiếng, rốt cục không chối nổi có phải không?
"Lãnh Liệt, ta hỏi ngươi, ngươi cùng Lữ Tích Minh rốt cuộc là loại quan hệ gì?"
Lãnh Liệt thoáng giật mình một chút, nhắm lại hai mắt khẽ thở dài, lúc sau mới mở mắt nhìn Diệp Thứ Hành, "Hắn chính là―"
BẠN ĐANG ĐỌC
Lam Điều Tam Bộ Khúc - Phong Dạ Hân
HumorMặc dù ở cùng trong một thành phố, nhưng một người tại Đông bộ, một người ở Tây bộ, đồng thời cống hiến hết mình bảo vệ thành phố yên bình. Nguyên bản đáng lí hai người vĩnh viễn sẽ không gặp nhau, lại bởi vì vận mệnh trêu cợt mà trên con đường số m...