Thiên ngôn vạn ngữ gom thành một câu, những lời này ứng với Diệp Thứ Hành chính là: Lãnh Liệt ngươi tên khách làng chơi chết tiệt ngàn đao sát ta gặp đụng phải đồ ruồi thối nhà ngươi sớm muộn cũng có một ngày ngươi con mẹ nó đem ta hại chết!
Mà khi Diệp Thứ Hành trên đầu quấn băng gạc trên mặt dán băng gạc trên người bọc băng gạc trên tay treo băng gạc về đến nhà, mở cửa trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Liệt vẻ mặt khiếp sợ cùng biểu tình đau lòng thì, câu kia vốn đã sớm chuẩn bị nói ra liền cứ như vậy nghẹn nơi yết hầu, vài giây sau đổi thành―
"Lãnh Liệt, ngươi gần nhất một đoạn thời gian phải cấm dục―"
Chuyện Diệp Thứ Hành bị thương rất nhanh truyền khắp cả sở cảnh sát, thật ra thì không cần truyền tất cả mọi người chỉ cần có mắt cũng biết, lúc hắn cả người toàn băng gạc là băng gạc đến văn phòng sở trưởng nộp báo cáo thì toàn bộ cảnh viên trong sở đều nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn. Tổ tệ nạn xã hội nói không dễ nghe một chút, giờ tựa như là đang "đưa tang", nhìn thấy Diệp Thứ Hành bị đánh thành ra nông nỗi này, A Thanh trọng tình khóc đến hồng cả mắt, Giang Dương cũng khó có được nhíu chặt mi, kính mắt hạ xuống, hai mắt lần đầu tiên thấy rõ ràng. Lão Hồ phá lệ ngồi ở trên ghế không có xem báo, Đại Đảm lại quỷ khóc sói tru hận không thể thắt cổ tự tử để tạ tội!
"Đầu nhi! Ta thực xin lỗi ngươi! Ta không phải là người! Không bảo hộ được ngươi! Ô ô ngươi an tâm a! Ta nhất định sẽ vì ngươi báo thù! Ta nhất định đem tên vương bát đản kia ra trước vành móng ngựa, không cho ngươi hy sinh vô ích―" hắn dùng sức giật giật tóc mình, trong lòng âm thầm thề.
A Thanh quay đầu lại, che miệng không cho chính mình khóc ra tiếng. Giang Dương cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt, lão Hồ không tiếng động hút thuốc, trong nhất thời giống như già đi mấy tuổi― cả tổ tệ nạn xã hội bao phủ trong một tầng không khí bi thương ―
"Uy! Còn không có chết a! Đừng làm cho người ta hiểu lầm được không?" Diệp Thứ Hành đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy một màn như vậy, "Còn thế nữa thì các tổ khác chắc cử người đi mua vòng hoa đến viếng ta mất a."
"Đầu nhi" Đại Đảm phi đến trước mặt Diệp Thứ Hành, một trận nước mắt nước mũi tèm lem.
"Cách ta xa một chút, một thân toàn vết thương, hiện tại chịu không nổi cái đầu gỗ nhà ngươi!" Diệp Thứ Hành đẩy đầu Đại Đảm ra, hướng chỗ của mình đi đến. Cả đêm không ngủ, trên mặt khí sắc không tốt lắm. Ở bệnh viện ngây người cả nửa ngày, kỳ thật vết thương không nghiêm trọng lắm, chính là chút sát thương cùng trật khớp linh tinh, thực không có xuất huyết trong, nhưng vẫn phải lưu lại viện quan sát. Thêm nữa vết thương trên người làm hắn đau đến không ngủ được, mà hắn lại rất ghét thuốc giảm đau. Buổi sáng vừa ra viện liền đi thẳng đến sở, hoàn hảo tay phải lành lặn còn có thể viết báo cáo, gây sức ép đến bây giờ, đã có điểm duy trì không được.
"Ngươi không có việc gì ba?" mỗi người không có che dấu sự quan tâm của mình. Tuy bọn họ không nói ra mấy lời quan tâm buồn nôn, nhưng bọn hắn cùng Diệp Thứ Hành đã đạt đến trình độ chỉ cần dùng ánh mắt là hiểu được ý tứ của đối phương.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lam Điều Tam Bộ Khúc - Phong Dạ Hân
Hài hướcMặc dù ở cùng trong một thành phố, nhưng một người tại Đông bộ, một người ở Tây bộ, đồng thời cống hiến hết mình bảo vệ thành phố yên bình. Nguyên bản đáng lí hai người vĩnh viễn sẽ không gặp nhau, lại bởi vì vận mệnh trêu cợt mà trên con đường số m...