CHƯƠNG 18

194 33 2
                                    

Buổi săn kết thúc trong sự thất vọng tràn trề của các vị tước quý, hồ ly bắt không được còn bị mãnh lang mãnh hổ tấn công, đi mười mấy người thì mười người đã bị thương. Nặng nhất vẫn là Hồ vương, cả vai trái bị kéo rách hết, hiện giờ vẫn còn sốt li bì.

Ngay cả Nạp Thiểu Song cũng bị thương, nhưng không có nghiêm trọng, băng bó nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.

Đến ngày cuối trước khi khởi hành về cung, Khanh Nhược Lan có đến tìm Nạp Thiểu Song, đưa cho nàng một con hỏa hồ ly.

Nạp Thiểu Song sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng châm chọc: "Ngươi không nghe thấy gì sao? Buổi săn hỏa hồ bị hủy rồi, cho dù ngươi có bắt được một trăm con cô cũng không gả cho ngươi."

"Ta có nói cô tử phải gả cho ta sao?"

"Ni?!"

Khanh Nhược Lan đặt hỏa hồ vào tay Nạp Thiểu Song, ổn trọng nói: "Ta tìm thấy nó ở một gốc cây, có lẽ là bị mấy vị hoàng tước dọa sợ rồi, trông thật đáng thương, cầm lòng không được mới đem đến cho cô tử chiếu cố nó."

Nạp Thiểu Song nhìn hỏa hồ trong tay mình, nhịn không được vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, gật gật đầu: "Hảo, cô thay ngươi chiếu cố nó, cũng cảm ơn ngươi đã cứu nó."

"Không có gì."

Khanh Nhược Lan nói xong rồi thì xoay người muốn đi, nào ngờ hỏa hồ trong tay Nạp Thiểu Song lại bịn rịn không muốn rời, phát ra tiếng kêu nho nhỏ rất đáng thương.

"Đừng có như vậy." Nạp Thiểu Song nhỏ giọng nói: "Để nàng đi, cô chiếu cố ngươi."

Hỏa hồ cuộn người lại, hai mắt ươn ướt như sắp khóc.

"Khanh Nhược Lan!!"

Vốn đã đi đến cửa lại nghe Nạp Thiểu Song gọi lại, Khanh Nhược Lan nghi hoặc hỏi: "Làm sao?"

"Nó không xa ngươi được." Nghĩ ngợi một lúc, Nạp Thiểu Song đưa lại hỏa hồ cho Khanh Nhược Lan: "Hay là ngươi chiếu cố nó đi."

"Ta là tước quý, không rong ruổi trên lưng ngựa cũng là lưu lạc thất quốc, ta lấy gì chiếu cố nó đây?"

"Ni?" Nạp Thiểu Song nghi hoặc: "Ngươi cầu thân xong sẽ đi sao?"

"Ân." Khanh Nhược Lan thở hắt một hơi: "Đợi cô tử cho bọn ta biết ai là người may mắn đó, bọn ta sẽ trở về nước, riêng ta sau khi về Đông Minh sẽ tiếp tục ra trận."

"Ngươi ra trận làm gì?"

"Có vài điều cô tử không biết đâu." Khanh Nhược Lan nửa đùa nửa thật nói: "Khi nào cô tử gả cho ta thì ta sẽ nói."

"Ngươi!" Nạp Thiểu Song giận đến mặt nghẹn đỏ bừng: "Cô muốn biết làm gì? Càng không muốn gả cho ngươi, nhỡ như chưa được một năm ngươi đã tử trận, người ta lại đồn đại cô mệnh sát phu."

Khanh Nhược Lan chỉ cười, cũng không có cho ý kiến.

Nạp Thiểu Song trầm mặc một lúc, rồi nói: "Hay ngươi ở lại một lúc đi, đợi chăm sóc vết thương cho nó rồi hẵn đi, nhìn nó như vậy chỉ sợ không có ngươi bên cạnh sẽ không chịu để ta băng bó cho."

[Bách Hợp][ABO Văn][Tự Viết] KHUYNH THẾ PHỒN HOA CHI TÀN NGUYỆT VỊ TẬNWhere stories live. Discover now