Hàn Ma Kết đặt Song Tử khoang chân ngay ngắn giữa giường, hít một hơi thật sâu xem như làm tinh thần chuẩn bị.
Lương Nhân Mã trước khi truyền khí cho Song Tử còn cẩn thận dò xét khả năng tiếp nhận ma lực của mình, ngộ nhỡ vạn nhất xảy ra chuyện gì bên cạnh còn có Hồ Song Ngư, Lâm Bạch Dương, Đông Phương Kim Ngưu và Liễu Song Nam yểm trợ, tính mạng Song Tử xem như đảm bảo an toàn.
Ôn nhu đem pháp lực của mình xuyên qua lưng Song Tử, đợi khí tức bình ổn rút một tay về, để hai luồng khí thay phiên nhau theo tay của Hàn Ma Kết qua lưng cô và từ bàn tay mình được truyền từ Lương Nhân Mã.
Bảo vệ tâm mạch Song Tử, pháp lực lưu chuyển dần ổn định, k hiểu sao lại thấy Hàn Ma Kết và Lương Nhân Mã nhíu mày.
Khí huyết của Song Tử k được lưu thông thì thôi đi, ngược lại còn thấy tán loạn, thân thể ngập trong một mảnh hư huyễn, mơ mơ hồ hồ còn nửa thần chí đã là kì tích rồi. Lại thêm việc bản thân Song Tử sở dĩ k mang nửa điểm võ công, chỉ mê man thế này thôi đã tốt lắm rồi.
Lương Nhân Mã đột nhiên ngừng lại, đem bàn tay mình rút lại, chưa đầy cái chớp mắt liền kịch liệt ho khan, nội thương ở ngực vốn chưa khỏi nhất thời phát tác. Một luồng chất lỏng tanh nóng sộc lên miệng, nhanh chóng điều tức lại, cố nuốt ngực vào trong.
Tuy vậy vẫn k sao kiềm được mà mà ho khan vài lần nữa, nhất thời k nghĩ được cách nào khác mà lấy tay bịt miệng. Lượng máu lớn theo kẽ tay chảy xuống, nhanh chóng nhuốm đỏ bàn tay Lương Nhân Mã.
Lâm Bạch Dương đứng bên vội đỡ lấy Lương Nhân Mã, bàn tay thấm máu bám vào vạt áo Dương bổ khoái run run, định nói gì đó liền k có cơ hội, hai tay vô lực buông xuống mà hôn mê.
Hàn Ma Kết mất đi trợ lực cũng rơi vào tình trang tương tự, nhanh chóng mất ý thức chìm vào một mảnh đen tối.
Song Tử nghe bên tay có tiếng người goi... là ai thế?
"K được, mau tỉnh lại! "
Cô nghe thấy ai đó nói cô phải tỉnh, phải thức dậy... vì cớ gì...
Song Tử chậm chạp mở đôi mắt, có chút vô hồn nhìn ngó xung quanh.
Hình ảnh vô cùng mờ nhạt trong mắt cô, mọi thứ dường như đang nhòe đi, cái gì nhìn cũng k rõ.
Song Tử choàng tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên mở to trừng trừng nhìn vô định. Hồ Song Ngư đang định đắp chăn cho cô vừa quay đầu liền k kịp phản ứng mà hét lớn.
Đông Phương Kim Ngưu đúng là bị dọa sợ đến nổi da gà, chân khập khễnh chưa khỏi cố gắng bước nhanh.
- Song Tử tỉ tỉ... tỉ tỉnh rồi a!
Hồ Song Ngư chớp mắt chỉ trực khóc nhìn Song Tử k chớp mắt thật lâu sau mới hoàn hồn nói. Có lẽ tiểu Ngư sợ Song Tử khi mình chớp mặt sẽ lại ngất đi, sợ sẽ như vậy dọa người thêm vài tuần trăng nữa.
Song Tử nhíu mày, có chút gì đó khó hiểu nhìn thiếu niên đứng bên cạnh ánh mắt chất chứa đầy sự xa lạ. Cô bất mãn quát lớn, thực sự cô ghét nhất ấy chính là kẻ nào hay khóc, hở cái rơm rớm chực rơi lệ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12 CHÒM SAO]Tiểu Song Ngoan, Đừng Sợ( Song Tử Harem)
Teen FictionSong Tử đâu? Điểm danh nào!!! Tóm tắt truyện: Song Tử cùng 3 người bạn của mình đang yên đang lành lại ... xuyên k!!!!????? Song Tử xuyên k rồi, gặp bao rắc rối... lại bị ...bao nhiêu nam tử theo sau... bám đuôi??? Song Tử liệu tìm được hạnh phúc...