Song Tử mơ mơ màng màng tỉnh lại, thần trí mơ hồ k biết như thế nào cho phải. Hai mắt đều đang hoa cả lên, xung quanh nhìn cái gì cũng k rõ, mơ hồ nhìn thấy trước mắt là bóng dáng có vẻ xa lạ của ai đó.
- Cô đã tỉnh rồi, vậy là đại thẩm k còn lo lắng gì cả.
Lay lay hai thái dương, cô chống tay ngồi dậy, thoáng nghe bên tai có tiếng người nói gì đó. Đến khi tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy nam nhân trước mặt, k khỏi suy tư điều gì đó.
Lục Xà Phu y phục săn thú, quấn quanh ống tay gọn gàng, hòa vào màu mắt là xanh lục của xiêm y. Cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng như sự cô sẽ bị mình làm tổn thương mà đặt gối sau lưng giúp cô.
-..
-... A... cái này k phải là do ta, cô nương chớ hoảng, là đại thẩm thay cho cô nương...
Lục Xà Phu nhận thấy Song Tử đang nhíu mày nhìn xuống người mình liền đỏ mặt thanh minh. Quả thật là đúng như vậy, y phục trên người cô bị ướt do quá nhiều mồ hôi nên đã thay ra. Nghĩ đến chuyện xuýt chút xíu nữa mạo phạm một vị cô nương k thân k thích liền hổ thẹn k gì che dấu nổi.
Lần đó Song Tử sau khi ngất đi đã đổ mồ hôi rất nhiều, cơ thể sốt li bì hai ngày mê man bất tỉnh, bên ngoài da trở nên tím tái lạnh lẽo song qua thăm dò có thể thấy nhiệt cơ thể tăng cao. K biết làm sao, Lục Xà Phu liền chạy sang nhà bên cạnh, nhờ đại thẩm bên đó thay y phục cho cô. Còn bản thân Lục Xà Phu thì đứng ngoài canh cửa, nếu có gì xảy ra bất chợt ứng biến nhanh chóng.
Nếu quả thật xung quanh k có ai, Lục Xà Phu buộc phải tự mình làm. Như vậy há k phải là sẽ phá hủy minh bạch của cô đó sao? Khi nghĩ lại hận k thể đánh chết suy nghĩ bẩn thỉu đó, may mắn là như vậy.
K khí nhất mực rơi vào trầm mặc. Cả hai k ai nói với nhau câu nào, Song Tử k tiện mở miệng trước đành lơ đãng nhìn quanh.
Đây là một ngôi nhà tranh , trần lợp mái cọ đơn sơ, hoàn toàn k khác gì những căn nhà lụp xụp của người nông dân nghèo thông thường.- Chuyện lần trước... ý ta là... ý ta là...
Lục Xà Phu gãi đầu, k biết nên tiếp tục nói như thế nào đây? Chẳng lẽ lại hỏi thẳng thừng người ta hay sao? K ổn, như thế thật k ổn chút nào.
- K sao, tôi chỉ là có chút khó chịu trong người, bênh tật lâu năm thôi.
- Ta quen một người rất giỏi, hay là giúp cô nương nói vài tiếng để người đó chữa cho cô nhé?
- K cần, vài giờ nữa là khỏi hẳn...
Song Tử k có gương để soi cũng k có ý định soi gương nhưng cô thừa biết sắc mặt mình tệ đến mức nào. Nói k chừng còn dọa chết mấy đứa trẻ nhát gan cũng nên. Lần nào cũng vậy, phải một khoảng thời gian dài mới phát tác một lần, đây là lần đầu tiên nặng như vậy.
Nghĩ đến thời khắc lúc đó, Song Tử nhanh chóng rơi vào trầm mặc. Nghĩ đến thứ k đáng nhớ tới, cô lại im lặng, xa xăm nhìn vô định. Lần này đã bị chi phối rồi, cho dù có chống cự vẫn có một khoảng thời gian mất ý thức. Cô sợ, thật sự rất sợ chuyện k mong muốn nhất cuộc đời cô sẽ đến.
![](https://img.wattpad.com/cover/143624525-288-k784648.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[12 CHÒM SAO]Tiểu Song Ngoan, Đừng Sợ( Song Tử Harem)
Teen FictionSong Tử đâu? Điểm danh nào!!! Tóm tắt truyện: Song Tử cùng 3 người bạn của mình đang yên đang lành lại ... xuyên k!!!!????? Song Tử xuyên k rồi, gặp bao rắc rối... lại bị ...bao nhiêu nam tử theo sau... bám đuôi??? Song Tử liệu tìm được hạnh phúc...