Chương 47

130 12 6
                                    

   Hàn Ma Kết và Lương Nhân Mã bị Song Tử tách ra, ngồi sang hai bên, cùng nhìn nhau, thoáng nghe bên tai có tiếng " xẹt, xẹt" của điện xét từ ánh mắt của Hàn Ma Kết.

   - Thôi thôi, mọi người đừng thế, hòa nhau đi!

   Song Tử cười trừ, kéo tay của hai người lại, đặt lên nhau, chuẩn bị như thế bắt tay. Gió bất chợt thổi, hóa ra... lại giống người đó đến kì lạ.

  " Hai đứa chúng nó cứ thế đấy! Song Tử, chắc k cười chê?"

   Tố Linh cười dịu dàng, như có như k bàn tay trong xuốt chạm vào đầu của Hàn Ma Kết và Lương Nhân Mã, vuốt vuốt vài cái. Giống như một người mẫu thân đang thể hiện tình cảm của mình trước con cái.

  Song Tử k nói, cố gắng để khoảng khắc này kéo dài từng chút từng chút một, thêm  một khắc cũng được. Làm như k nhìn thấy Tố Linh làm gì . Trong lòng lại thầm cười.

  " Là người giúp tôi đúng k? Cảm ơn nhé. "

Song Tử nhìn Tố Linh, trong lòng nghĩ như thế, thấy biểu hiện ngạc nhiên trên khuôn mặt nàng biết chắc nàng đã nghe, đã hiểu được. Cô biết, dù Tố Linh k nói, k để cô cảm nhận nhưng cô hiểu nhờ nàng cô mới cười.

  Đây là dị giới, một thế giới có thể thực hiện được những điều mà Trái Đất coi là k tưởng. Song Tử biết điều đó, cũng chính vào lúc cô bấn loạn, nhiều lần đã nghe thấy tiếng nói. Lần này cũng thế, cô nghe thấy Tố Linh nói. Nàng  nói k sai , cô mới thật sự là kẻ áp chính mình vào quá khứ, là  cô đã khóa tâm lại, là cô k chịu thừa nhận... người ngốc từ đầu đến cuối đều là cô. Vậy nên chẳng còn lí do nào để cản cô cả, bao hàm lí do đó...

  Song Tử sẽ cười vì đã làm mọi người lo lắng, cô sẽ cười vì... chính cô.

  - Phải rồi, sắp năm mới rồi đấy! Vậy nên có gì hãy nói ra đi. Thế này nhé, ở thế giới tôi qua năm mới đều sẽ tan hết năm cũ, tức là cái gì tức tối k hay đều sẽ bỏ lại phía sau... Vậy nên, hai người có gì k hài lòng cứ nói đi... tôi làm trọng tài cho.

  Tố Linh cười. Lương Nhân Mã hừ lạnh, dựa lưng vào cột nhà, chốc cái đã ngủ. Hàn Ma Kết lại thừa cơ chuốc rượu chính mình, nhắm mắt lại, suy tư.

  " Chuyện này, có lẽ là do ta. Người chúng nó nhắc tới là ta. Dạo trước có lần hai đứa tụi nó cũng thế này. Là ta can tụi nó, chẳng biết từ bao giờ coi ta là người thân. Vậy nên khi ta chết, tụi nó mới thành kẻ thù."

  Nếu nói đến sự tình, phải kể từ khi Hàn Ma Kết và Lương Nhân Mã còn nhỏ. Tố Linh k nhớ nổi nó bắt đầu từ khi nào,  bởi đã quá lâu rồi chỉ nhớ khi đó hai người còn nhỏ, là nàng đã hòa giải cho chúng.

  - Rất lâu rồi..
  

   5 vạn năm trước.

  Một kì lân lông bạch kim, nó gầm lên từng tiếng giận dữ, hướng phía toán binh sĩ phía dưới mà ra uy. Nó vừa sinh ra được hai năm, liền k hiểu lí do vì sao lại có thể có được ma pháp to lớn như thế. Quốc vương của vương quốc kì lân sống lúc đó muốn lấy sức mạnh to lớn của ma thú mà sai binh lính tới.

[12 CHÒM SAO]Tiểu Song Ngoan, Đừng Sợ( Song Tử Harem)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ