21. Bỏ trốn

491 34 9
                                    

Albus POV:

"Gellert Grindelwald cuối cùng đã bị bắt và đích danh của loài sinh vật gây ra vụ tấn công ở Hoa Kỳ đã được tiết lộ. Grindelwald đã giết chết và đóng giả làm một quan chức hội MACUSA dưới cái tên "Percival Graves" và bịa đặt nhiều thông tin sai sự thật cho tổ chức này. Hắn hiện đang bị giám sát rất gắt gao và chúng tôi có thể dám chắc hắn giờ đây đã khó mà trốn thoát. Vụ tấn công đó được gây ra bởi một thế lực hắc ám đầy nguy hiểm có tên là Obscurial. MACUSA đã phá vỡ được nó và không còn khiến cho những phù thuỷ và pháp sư khác gặp phải nguy hiểm nữa."

Tôi thở dài. em đã bị bắt rồi. Newt đã thoát khỏi cái chết nhưng không cứu được Credence, đồng nghĩa với việc Gellert không còn chiếm lấy sức mạnh đó và sử dụng tuỳ tiện. Tuy tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng buồn thay, tôi biết họ không sẽ không thể nào giữ em được lâu hơn nữa. em rồi sẽ trốn thoát ra thôi, tôi biết em sẽ bỏ trốn. Không gì ở em là tôi không biết, em rất là bí ẩn, em đã thế với tôi rồi. Hai chúng tôi rồi sẽ phải chiến đấu với nhau, tôi phải tìm cách tiếp cận cái khế ước cho bằng được.

Tôi lại nghĩ đến Aberforth nó đã nói đúng... là tại tôi ngu xuẩn.

Nhưng đó là trước kia tôi còn là một phù thuỷ tuy rất mạnh nhưng lại vô cùng ngây thơ và trẻ con đến như vậy. Tôi cứ tưởng là việc tôi làm cái khế ước là để gắn kết tôi và em mãi mãi, tôi còn thật sự tin rằng hai chúng tôi sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Tôi sai rồi.

Ánh mặt trời vào sáng sớm mọc ở đằng sau ngọn núi trường Hogwarts. Ánh sáng màu hồng nhạt khẽ rọi vào trong cửa sổ và ngay phòng tôi. Tôi nhìn chằm chằm chính tôi ở trong gương. Đúng thật chỉ là cái gương tầm thường thôi. Quay đầu lại nhìn, tôi mở cái bịch màu đen nằm ở dưới tôi, gò má tôi đã ửng đỏ lên. Tôi đã thấm mệt rồi, mặc dù tôi chỉ có mới ngủ gần đây thôi. Tôi mặc cái áo khoác và lặng lẽ lui xuống hành lang nền đá trong lâu đài Hogwarts. Hên là không có ai ở đây, đây cũng là thời điểm tốt để tôi tập trung nghĩ suy hơn là về làm dạy tiếp. Tôi nghĩ tốt hơn hết là đi bộ. Mắt tôi dán vào nền gạch. Rồi có người sẽ kêu tôi đến chiến đấu cho mà coi.

Tôi thở dài. Tôi không muốn phải đánh, dù tôi muốn lắm chứ nhưng mà tôi không thể.

Đó là vấn đề đầu tiên. Tôi cũng đã mất mấy năm để mà làm cho bộ pháp thuật tin chuyện tôi không phải là một người cuồng tín của Grindelwald, họ cứ khẳng định như vậy là tại vì tôi không thèm nhận vô làm chung với họ. Họ còn không nghĩ đó là do tôi không tin tưởng ở họ như họ đã không tin tưởng tôi.

Newt nó sẽ giúp tôi nữa, giúp tôi đánh bại Grindelwald sau khi sắc lệnh cấm ra nước ngoài của thằng bé đã được giải quyết yên ổn. Nhưng trong bộ pháp thuật đã có một người lo liệu lấy cho thằng bé rồi. (Au: người đó lo tới mức ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo và ôm người ta cứng ngắc suốt cả một bộ phim. Đoán xem ai nào?)

Một khi tôi đã phá tan tành cái khế ước và nhận được sự đồng lòng của bộ pháp thuật, tôi sẽ phải tiếp tục chuẩn bị cho bản thân thiệt kĩ. Tôi là người duy nhứt có thể đánh bại được em. Chuyện vốn dĩ đã tồi tệ nay còn tồi tệ thêm gấp trăm lần. Không. Nhưng mà đó là cơ hội cho tôi để mà bào chữa quá khứ của chính mình. Chỉ tại tôi vẫn không thể. Tôi không hề sợ Grindelwald, tôi sợ cái cách tôi sẽ đương đầu với em ra sao. Tôi không thể chạm trán được với em, tôi không thể nào đánh em bằng quyền năng tốt nhứt của mình. Không khi nào mà tôi không cảm nhận được một mớ cảm xúc hỗn tạp thế này. Nhưng tôi biết là tôi vẫn sẽ cố tìm cách.

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ