26. Vinda, không được

418 30 1
                                    

Gellert POV:

Trong kí ức của tôi, tôi chỉ có thể nghĩ đến một nơi đầy nắng ấm vào mùa hè mà tôi đã dành thời gian của mình ở đây. Nơi này vẫn có thể được cảm nhận được, những hàng cây cao, mặt hồ nước sáng lấp lánh....

Phong cảnh mau chóng tối sầm lại, chỉ còn ánh trăng hiện lên trên mặt nước. Tôi nghe một tiếng bước chân trên nền cỏ lạnh giá và tôi mau chóng quay đầu lại dòm. Người đó tối thật, tôi đang cố nhìn ra xem là ai.

"Anh là ai?" Tôi gọi tên. Người đó không nói gì mà chỉ có lại gần hơn và gần hơn nữa, cuối cùng cũng ra khỏi bờ rừng. Khi người đó được ánh trăng rọi lên, tôi đã thấy được cái cách mà từng tia sáng rọi lên mặt và lên tóc của người đó. Và đó chính là Albus. Khi anh đã đến gần tôi khoảng vài mét nữa thì tôi đã hoàn toàn nhìn rõ được mặt anh hơn, nhưng mà tâm trạng của anh không hề vui vẻ.

"Em đã làm gì thế này?" Anh hỏi, chất giọng lạnh như băng bất thường của anh làm cho tôi sợ hãi tột độ.

"Albus... anh nói gì... em không hiểu?" Tôi đáp. Anh không trả lời lại mà chỉ lại gần tôi hơn chút. Cảm giác này sao mà chân thực dữ dội, và lúc anh đã thật sự đứng kế bên tôi, tôi cảm thấy được gợi nhớ nhiều rồi.

"Chỗ này đẹp lắm phải không hả em? Cũng đã khiến cho tôi thắc mắc tại sao chúng ta không bao giờ đến đây chơi vào buổi tối." Anh hồi tưởng lại, nắm hai tay của mình ra sau lưng.

"Em nghĩ đẹp thật, nhưng là vì có người sẽ nghĩ là chuyện lạ nếu hai ta không về ăn tối mà tới đây để chơi." Tôi mỉm cười, nhớ lại cách Albus phản ứng thế nào, rồi so với tôi lúc này ra sao.

Albus cười và nhìn tôi vào mắt, "Đó là do tôi đã đề cao thứ mà tôi cần bảo vệ, tôi cần bảo vệ chính bản thân tôi, em và gia đình của tôi." Nụ cười của anh nhạt bớt, "Nhưng mà tôi đã thất bại rồi..." Anh nhìn xuống chân của mình.

"Em... biết chuyện này không hề là thật nhưng mà... em biết ai đã giết chết Ariana." Tôi bảo anh, cảm thấy có lỗi.

"Là ai thế?" Albus hỏi, mắt anh trợn lên cần lời giải thích.

"Là do..."

...

Mắt tôi mở ra ngay. Tôi nhận ra tôi vừa mới thiếp ngủ trên ghế, tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bàn tay dựa vào cằm của mình.

"Ngài Grindelwald?" Một chất giọng khẽ ở ngoài cửa, nguyên nhân làm cho tôi thức nửa chừng đây. Tôi phải hoàn hồn lần hai nữa thì tôi mới nhận ra là Vinda, cô ta mặc cái áo choàng ngủ bó sát da mà không có dây thắt ngang hông. Nụ cười quả thực cho biết sự xuất hiện của cô ta khá là cố ý lắm. Tôi cảm thấy mình đang bị xâm phạm.

"Cô Vinda." Tôi lại nhìn cửa sổ, không phải là tôi không muốn nhìn cô ta, chỉ là tôi cảm thấy cực kì khó chịu nếu tôi cứ nhìn cô ta thôi. Cô ta đang nghĩ gì thế này.

"Tôi nghe ngài đang nói chuyện rất lớn," cô ta giải thích và lại gần.

"Xin lỗi, tôi có nói là mời cô vào đây hay không?" Tôi nạt, cảm thấy khó chịu từng giây từng phút, "à mà tôi đã nói gì?"

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ