44. Vết sẹo vĩnh cửu

320 25 0
                                    

Gellert POV:

Đã là hơn bảy năm từ cái đợt mít tinh to bự lần hai của tôi, và tôi quyết định không tổ chức thêm nữa. Nếu tôi thực sự nghiêm túc về mục đích này thì tôi có lẽ nên làm nhiều việc khác hơn là đi nói lảm nhảm mấy câu từ không thuyết phục được ai khác nữa. Chúng tôi trở về toà Nurmengard ngay sau buổi mít tinh đó và đến giờ chúng tôi đã ở ẩn mấy năm nay rồi, những người cuồng tín của tôi thì càng ngày càng không chịu nổi được nữa. Họ không hiểu được sự thất vọng của tôi, sự bực tức của tôi đó là gì. Duy nhứt chỉ một người hiểu là ở đây:

...

Vẫn là một bãi cỏ hết sức quen thuộc đang cọ vào bàn tay tôi khi tôi chống xuống, tôi ngồi kế bên một người có mái tóc nâu đỏ mà tôi yêu nhứt.

Quá bất ngờ, anh ấy đã khóc nức nở với tôi.

"Albus anh yêu à?" Tôi xoa bàn tay của anh, tim tôi chợt dáy lên sự bất an, lo lắng đến bồn chồn, tôi vội giúp anh lau đi giọt nước mắt tràn ly. "Có chuyện gì với anh vậy?"

Nhận ra tôi vừa xuất hiện, Albus lấy tay áo sơ mi màu trắng của mình mà lau nước mắt, "Anh xin lỗi, anh... anh... không biết... em tới đây... chỉ là... anh... buồn quá..."

"Nhưng mà chuyện gì mới được?" Tôi ngắt lời anh và hỏi lại.

"Không... không có gì." Anh nói lắp.

"Albus yêu dấu, cứ nói cho em nghe nào." Tôi chưa bao giờ nhìn thấy được một Albus có một cảm xúc nào vừa mãnh liệt, vừa chân thực từ trước tới giờ, một mình ngồi khóc vì đau khổ... có lẽ anh bây giờ cũng như vậy ư?

Anh khóc to quá nên đã ho húng hắng, anh hỉ mũi vào tay áo của mình, "Anh... anh không biết sao nữa, bao đêm nay anh cứ khóc thế này..."

Có một sự im lặng kì lạ trong bầu không khí, tôi đột ngột có cảm giác như một luồng ma thuật đen hiện hữu. Albus tiếp tục lấy hai tay ôm mặt khóc. Mọi thứ thiệt là quá... xa lạ. Cảnh tượng mà tôi yêu quý gần 20 năm nay bỗng thoáng chốc trở nên hết sức khó coi, giống như là của 44 năm về trước.

"Albus..." Tôi kéo anh lại gần tôi.

Anh gạt tay tôi và đẩy tôi qua một bên.

"Cút đi!" Anh nói một cách lạnh lùng, trút hết mọi sự buồn bực lên người tôi.

Tôi đang ngẫm nghĩ thứ cảm xúc này, cố hiểu ra cho bằng được, nhưng sự căm phẫn của anh đã kéo sang cả hành động của anh. Đã tức điên rồi.

"Sao anh lại muốn đuổi em đi?" Tôi do dự hỏi.

Đột nhiên, anh vung tay tát vào mặt tôi một cái.

"Tại sao cậu dám..." Anh lờ câu hỏi của tôi, đứng đó tức tối, và nắm bàn tay của mình thành quả đấm, "Tôi đã nên giết cậu ngay khi tôi có cơ hội cùng Aberforth năm xưa."

Tôi vội ôm gò má của mình. Chuyện đó là đâu ra đây? Chuyện quái quỷ gì vừa mới xảy ra vậy? Tại sao anh ấy lại trở nên như vậy?

"Không một ngày nào trong tâm trí tôi là không bao giờ quên được sự hối tiếc đó!" Anh nói thêm.

Tôi hắng giọng, không biết nói gì để đáp lại cơn giận đó, "Em không hiểu..."

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ