29. Từ biệt

367 31 0
                                    

Năm 1932 (5 năm sau...)

Albus POV:

Tôi lại gần hai người con trai quen thuộc, nụ cười có chút thoáng buồn của họ đã để lại cho tôi nhiều cảm xúc khi tôi chuẩn bị nói lời tạm biệt.

"Anh tin được không thưa giáo sư?" Carrow mỉm cười, "Tôi đã quen với nhịp độ Hogwarts rồi."

Tôi cười khẩy, "Dĩ nhiên rồi! Điều mà tôi không tin được là hai người đã trưởng thành rất nhiều, chuẩn bị đương đầu với thế giới thực." Hai người từng là học sinh của tôi, tôi không thể lỡ sự hiện diện trong lớp của mình.

"Con nhứt định sẽ rất nhớ thầy, thầy Dumbledore." McLaggen cười mỉm chi.

"Tôi sẽ nhớ hai người nữa." Tôi cười với họ một chút xa cách, "Tôi muốn hai người hãy sống một cuộc đời thật tốt đẹp, không để lãng phí... và sử dụng hết tất cả những gì tôi đã dạy hai người."

"Chúng tôi hứa." Họ đồng thanh nói. Tôi bắt tay hai người rồi dừng lại một chút, cả hai chồm tới và ôm tôi. Tôi rất sẵn lòng đón nhận, tôi chưa bao giờ có bất kì một đứa con nào cả, học sinh của tôi như thể gia đình của tôi vậy khi tôi từng ngày nhìn chúng lớn lên.

"Trò McLaggen! Thầy Carrow!" Bạn bè của họ gọi họ lại gần. Họ cười với nhau rồi ra trước cảnh Đại Sảnh đường, tôi nhìn họ rời đi và mong một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp nhau lại một lần nữa. Lúc mà tôi rời đi để về văn phòng của mình, McGonagall đi theo tôi với tốc độ sát sao.

"Anh sẵn sàng nhận học sinh năm thứ nhứt mới chứ?" Cô ấy cười rạng rỡ.

"Tôi lúc nào cũng sẵn sàng mà..." Tôi đáp lại một cách đầy thích lệ, vài năm trước thì thứ cảm xúc này của tôi đã khác rồi. Tôi đã cố hết sức để phá vỡ cái khế ước. Nhưng tất thảy đều thất bại. Tôi thử bất cứ bùa chú nào lên nó, ngay cả thần chú cực kì hùng mạnh mà lão Nicholas đã bảo tôi thì cũng chẳng đi đến đâu được. Tôi đã không nhờ Newt làm gì thêm vì tôi nhận ra chuyện cần làm với thứ này cũng như suy đoán kế hoạch to lớn của Grindelwald ra sao.

Bản thân em cũng không gây ra nhiều vụ việc lớn nhỏ nào khác từ cái đợt mít tinh ở Paris đó, giờ mọi thứ đã bình yên cả rồi. Ừ phải... bình yên vì pháp sư hắc ám đang lỏng lẻo. Nhờ có vậy mà bộ pháp thuật cứ phù phiếm từng bài Nhật báo Tiên tri lên và hứa rằng mọi thứ sẽ hoàn trả nguyên vẹn. Nhưng vô tình cũng làm tăng gánh nặng cho tôi nữa.

"Tôi biết anh đã yêu mến hai người họ rồi... cậu học trò ngoan hiền McLaggen và thực sinh hậu đậu Carrow nữa, nhưng mà tôi vẫn mong anh sẽ tìm thêm nhiều người mà anh yêu mến trong vài năm tới." Cô ấy khích lệ tôi.

"Cảm ơn cô, McGonagall."

Cô ấy rồi lại cửa văn phòng, "Thôi được rồi, chúc buổi tối vui vẻ nhé anh Dumbledore." Cô ấy gật đầu tạm biệt và đóng cửa lại.

Tôi chui vào phòng ngủ của mình, lại bắt gặp một thứ mà mỗi lần tôi vào đây, tôi đều nhìn thấy nó. Cái chuỗi dây chuyền khế ước làm bằng máu. Tôi cầm nó và vuốt ve đường viền. Đột nhiên tôi cảm thấy tức giận, tôi ném nó dọc căn phòng trong sự thất vọng tràn trề. Khi nó rơi xuống nền gỗ thì nó kêu cái "crack" một cái với một lực rất lớn.

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ