28. Tôi hiểu mà

382 33 0
                                    

Gellert POV:

"Xin chào?" Một chất giọng ngọt ngào và có chút không rõ cất ra đằng sau cánh cửa.

"Vào đi cô Queenie." Tôi gọi cô ta vào và đứng dậy.

"Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, thưa ngài Grindelwald, chỉ là chúng tôi muốn biết bước đi của chúng ta tiếp theo là thế nào thôi." Cô ta mỉm cười rồi nghiêng đầu qua một bên.

"Ổn hết rồi cô Queenie, đợi xíu tôi tới đó." Tôi gật đầu một cách đầy tâm tư.

"Dạ được." Cô ta đáp lại một cách vui vẻ rồi rời đi. Những người cuồng tín đã bắt đầu thay phiên tôi làm nốt việc mà tôi đang ngầm nghĩ. Tôi đứng dậy, sửa soạn chính mình rồi đến chỗ nhóm người theo dõi đang trò chuyện với nhau.

"Anh em!" Tôi gọi họ, "chị em... và bạn dì của tôi, giờ thoải mái đi, hãy hỏi tôi bất cứ chuyện gì mà mấy bạn muốn." Tôi mỉm cười.

Bà Carrow bước về phía trước, "Khi nào chúng ta mới chiến đấu?"

"Vâng thưa bà Carrow, chúng ta chớ nên hấp tấp quá, chúng ta phải kiên nhẫn lên... tôi nghĩ chúng ta nên đợi số người theo phe chúng ta đủ nhiều rồi thì chúng ta sẽ triển ngay và luôn." Tôi gật đầu, bà ta có vẻ hiểu và câu hỏi có chút hài lòng.

Tôi trả lời rất nhiều câu hỏi được đặt ra bằng những suy nghĩ sâu đến tận trong lòng, từ từ triển khai ra một cách cẩn thận, nếu tôi nói gì sai thì họ sẽ bác bỏ tôi ngay. Tôi đã nghĩ rất sâu sắc rồi.

Sau đó, tôi ngồi ghế của mình và nghĩ mấy chuyện đời thường như thường lệ. Nếu Albus có cái khế ước, không lí do gì anh sẽ không cố phá nó đi, chuyện đó làm cho tôi lo nhứt. Ngay cả bộ pháp thuật cũng chẳng làm cho tôi có chút sợ hãi, cũng như cái đứa chuyên đi hốt các loài sinh vật huyền bí ở gần với anh ấy nữa. Quá gần gũi đi. Đầu tôi đau nhói với những thứ đang chứa trong đó, nơi này là nơi duy nhứt tôi có thể thoải mái nạt nộ để trút giận. Tôi nhắm mắt của mình và cố để mà ngủ một cách đầy tuyệt vọng.

...

Tôi lại thấy mình ngồi kế bên Albus nữa.

"Em lúc nào cũng muốn mơ được trở lại đây Gellert... tại sao vậy?" Anh hỏi tôi, dựa đầu của mình vào vai của tôi. Khi tôi không đáp lại, anh thì thầm, "Thật ra anh không hề có thật Gellert à, em cũng đã biết sẵn rồi, em có gì thì cứ nói cho anh nghe, không ai ở thế giới của em biết được đâu." 

Tôi thở dài, "Em chỉ cảm thấy việc tiến triển mục đích này rất khó khăn nếu thiếu đi anh." Tôi khai nhận, mắt anh đã tìm đến mắt của tôi.

"Vậy... em muốn anh khuyên em điều gì sao?"

"Không cần... chỉ cần chút gì đó yên bình... chỗ đó sẽ không có những nhu cầu quá to tát gì." Tôi ôm đầu của mình và cảm thấy mệt mỏi, dù tôi đã ngủ và đang mơ tưởng.

"Em đó, đã đi xa đến mức này rồi... nhưng mà em chắc mọi thứ theo đúng kế hoạch chứ?" Albus ngồi xuống nền cỏ.

Tôi ngồi kế bên anh, "Đó là chuyện... anh có cái khế ước của hai chúng ta." Tôi bảo anh, hai tay của chúng tôi nắm vào nhau.

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ