43. Thiệt hại

339 29 1
                                    

Năm 1943 (7 năm sau)...

Albus POV:

Bảy năm qua tôi cảm thấy cực kì tệ hại. Tôi dần dần đã cảm thấy suy sụp. Sao mà tôi lại có thể để cho... người vô tội vì tôi mà chết như vậy? Trong cuộc mít tinh đó có gần 200 người phải bỏ mạng... 1.000 người bị thương rất nặng, người thì nằm viện sống cả đời trong trạng thái thực vật và có người thì phải cắt cụt tứ chi. Tôi đau lòng quá sao mà có thể sống được? Tất cả vẫn là lỗi tại tôi nhút nhát và quá ích kỉ, tôi không nghĩ tôi sẽ dám tiếp tục theo lối mòn như vậy nữa. Bộ tôi không học được gì từ chính sai lầm của mình sao? Liệu tôi đã không thể cảm thấu được lỗi lầm của tôi đã gây ra cái chết vô tội có nhiều người đã đứng lên vì tôi sao? Tôi vẫn tiếp tục mắc một thứ sai lầm tương tự như cách mà tôi đã dẫn đến cái chết của em gái tôi, Ariana.

Một ngàn người đã phải chết, tất cả là lỗi tại tôi đã buông thả em, nếu tôi đã đi giết em ngay từ đầu thì có lẽ những người kia đã không phải chết vì tôi rồi. Tất cả mọi người. Không còn gì mà chuộc lỗi được nữa! Tôi đáng lí là đã phải tới và kết thúc chuyện này trong một đêm nọ nhưng cớ sao gì thay vào đó là tôi vẫn cứ lảng tránh, không tới giáp mặt em. Nước mắt tôi chợt đầm đìa khi phải tiếc thương và tôi đành phải ngừng nghĩ về nó, vứt khỏi tâm trí của mình như những chuyện trong quá khứ trước kia. Chỉ thế thôi, và lần tới, tôi sẽ phải nổi dậy. Điều đó không những tốt hơn mà còn không làm tình hình trở nên hết sức tồi tệ.

Dippet giờ đã ghét bỏ tôi và cô lập tôi, khi hai người bọn tôi gặp nhau ở hành lang thì hiệu trưởng bèn quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn tôi nữa. Chắc hẳn nhiều người cũng đã ghét bỏ tôi rồi, tôi còn không được mời đi họp giáo viên trừ khi có chuyện quá quan trọng, và tôi ngày càng cảm thấy hiu quạnh hơn, dù tôi còn thân với cô McGonagall.

"Dừng lại đi James!" Tôi nghe được một tiếng kêu to và bất ngờ thay là tôi chú ý sang chuyện đó, đồng thời quên mấy thứ suy nghĩ sâu xa của mình đi. 4 tên ranh con chuyên phá luật đang đứng ở trước mặt tôi, đứng ngay dưới một cái cây với nhiều học sinh bủa vây quanh, cười chọc một cách đầy khiêu khích. Lúc mà tôi lại gần để xem chuyện gì xảy ra, tôi phát hiện cái nụ cười ma mãnh đầy lưu manh trên gương mặt của James khi nó giơ cây đũa phép lên, bạn bè của nó đang cổ vũ cho nó rất nhiệt tình. Tôi nhìn kĩ thì thấy nó đang bắt nạt Severus tội nghiệp, thằng bé đang co rút người lại cố để né nhưng đành bị nhấc tung lên. Lily đứng giữa hai người và bảo James dừng ngay. "James, dừng lại, trò này quá trẻ con rồi!" Con bé can ngăn.

"Này Snivellous, hãy học cách thôi chõ cái mũi to đùng quái dị của mày vô công chuyện của người khác đi!" Nó đe doạ, nhìn Severus đang bất lực trước kẻ bắt nạt của mình.

"Anh ấy là bạn thân nhứt của em mà!" Con bé bắt đầu nổi giận, tôi đành phải liều vào để dừng chuyện này lại.

"Em dám nghĩ nó còn hơn là bạn bình thường sao?" James nói to tiếng, hết sức ghen tuông.

Lily đã tái mét, gương mặt sắp bật khóc, "Dù thế nào cũng bỏ bạn em xuống đi mà..."

Nhìn thấy Lily đã thất vọng, James mới buông thả Severus xuống dưới gốc cây và quay người đi. Bốn đứa con trai phá phách nhìn thấy tôi thì định né qua một bên để đi. Tôi kịp hỏi:

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ