33. Cậu ta không còn nghĩa lí gì với tôi nữa

378 26 8
                                    

Albus POV:

"Gửi giáo sư Dumbledore,

Tôi có một chuyện quan trọng này muốn nói cho anh ngay. Mẹ của tôi đã dàn xếp cho tôi đến chỗ có của bà ta tại nơi mà Grindelwald đang ẩn trú. Tôi rất không muốn phải đi. Bà ta còn không nói cho tôi biết nơi đó ở đâu nên tôi không thể kể cho mọi người nghe được, bà ta còn nhấn mạnh chuyện này quan trọng, tôi phải làm bằng không thì chuyện tồi tệ có thể sẽ xảy đến. Tôi chân thành xin lỗi. Tôi không còn lựa chọn vào khác nữa và tất nhiên, cả gia đình của tôi sẽ tự hào vì tôi tham gia thật lòng cái mục đích đó không cần biết là gì cả. Tôi sẽ cố gửi thư cú nhưng mà tôi không chắc sẽ làm được thường xuyên bởi sự an ninh họ đè ép tôi.

Amycus Carrow."

Tôi gấp cái thư trở lại vào phong bì và bỏ vào hộc tủ, thở dài với chính mình. Chuyện thực sự quá kinh hoàng và tôi không thể làm gì khác. Tôi không biết cậu ta đang như thế nào, Carrow sẽ đối xử ra sao. Tôi biết cả chục năm nay Carrow không gặp bà mẹ của mình, cũng như không hề đồng ý quan điểm từ bất cứ người thân vào trong gia đình. Tuy nghe có vẻ ích kỉ nhưng mà... nếu có một cách để làm tình hình trở nên tốt nhứt... à mà thôi... cũng không tốt chút nào. Tôi do dự, tìm một mảnh giấy và lấy viết lông ngỗng chấm vào lọ mực.

"Gửi cậu Amycus,

Tôi rất tiếc khi phải nghe chuyện này, tôi không thể diễn tả được nỗi kinh hoàng của tôi vì không giúp được cậu ra sao. Nhưng mà cậu vẫn còn có thể giúp được tôi. Chuyện này có thể gây nguy hiểm nhưng tôi cần cậu làm một vài thứ... nếu cậu sẵn lòng. Hãy tìm hiểu bất cứ thứ gì mà cậu có thể về chuyện cậu ta làm, rồi gửi thư cú báo lại cho tôi và tôi sẽ xem xét tỉ mỉ từng chữ một. Đây là những thông tin vô cùng hữu ích cho tôi cũng như bộ pháp thuật để mà xử lí cậu ta, để mà đánh bại được cậu ta. Mong cậu hãy hồi âm cho tôi càng sớm càng tốt.

Albus Dumbledore."

Tôi gọi con chim của tôi lại và nó bay cùng với phong thư.

"Thầy Dumbledore ơi?" Cửa tôi được hé mở thiệt nhẹ, một giọng nói quen thuộc đang gọi tôi.

"Trò McLaggen?" Tôi hoài nghi và bất ngờ. Tại sao thằng bé lại ở đây?

"Con chào thầy ạ!" Thằng bé bước vào và tôi ngay lập tức nhận ra nó đến đây là vì một lí do nào đó. Cái y phục công sở là một dấu hiệu điển hình.

"Ơ... cái áo đó đâu ra thế?" Tôi hỏi, bởi tôi nhìn thằng bé hết sức trưởng thành rồi và nó khiến cho tôi phải già đi thêm cả chục tuổi.

"Thầy nhận được thư cú của con chưa?" Thằng bé đang nở nụ cười rạng rỡ thì bối rối trở lại. Tôi lắc đầu và McLaggen hắng giọng nói, "Con đã trở thành một phần của bộ pháp thuật rồi đó!" Thằng bé hết sức hãnh diện ra thông báo, rồi phủi cái y phục của mình.

"Quào, con giỏi thiệt đó McLaggen!" Tôi chúc mừng dù trên thực tế, tôi cũng chả thích bộ pháp thuật cũng như nhiều người trong đó. Nhưng tôi biết rằng thằng bé muốn làm gia đình tự hào đây mà, thằng bé xuất thân từ gia đình toàn công nhân viên quan chức trong bộ pháp thuật, nó chỉ là nối nghiệp thôi.

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ