32. Thứ cảm xúc ngu ngốc, ngu muội!!!

351 23 1
                                    

Gellert POV:

Cô Queenie run rẩy hoảng sợ bước vào phòng tôi, nước mắt đã giàn giụa lên mặt của cô ta. "Cô Queenie? Có chuyện gì thế?" Tôi hỏi, và lại gần cô ta.

"TÔI MUỐN ĐƯỢC GẶP JACOB MÀ!!!!!" Cô ấy la lên, "TÔI ĐÃ CỐ HẾT SỨC RỒI NHƯNG TÔI ĐÃ LỠ LÀM HỎNG CHÚT, HỌ PHÁT HIỆN RA ĐỊNH BẮT TÔI VÀ..."

"Cô Queenie." Tôi ngăn cô ấy khóc bù lu bù loa tiếp, "Tôi sẽ cho cô gặp Jacob." Cô ấy nghe xong liền hết khóc và mỉm cười với tôi, giữ được bình tĩnh và ngồi xuống cái ghế, tôi ngồi theo cô ta.

"Ai cũng có sai lầm, nhưng cô vẫn trung thành với tôi... tôi rất quý trọng điều đó. Cô đã nhận lời mời của tôi rồi và đúng là cô đã có sai sót nhưng cô vẫn nghe lời lấy."

Tuy tôi có chút điên tiết vì chuyện Queenie không thể thu thập nhiều thông tin về Albus nhưng mà cô ta vẫn là một trong những người cộng sự tôi tin tưởng nhứt, tôi cần phải giữ cô ta lại gần hơn.

Queenie lau nước mắt của mình và ngưng khóc, im lặng một hồi rồi nói:

"Ông ấy rất kì lạ." Cô ta lẩm bẩm. Mắt tôi nhìn cô ta rồi cô ta tiếp tục nói, "...tôi tưởng ông ấy là một người xấu xa như ngài đã từng kể với tôi nhưng mà lại rất tốt bụng ân cần chu đáo... tôi nghĩ ông ấy là người Anh nên chất giọng rất đầm ấm lại ngon ngọt. Mặc dù đã 51 tuổi rồi nhưng ông ấy tính tình trẻ con hơn tôi nghĩ, lại còn đẹp trai và phong độ vô cùng, rất biết quan tâm và chăm sóc người khác." Cô ta nói một cách do dự, cô ta biết Albus là một chủ đề khó khăn của tôi.

"Xem ra anh ấy vẫn như xưa chứ nhỉ?" Tôi nghe xong liền bật cười.

"Chúng ta đang định làm gì tiếp nữa đây?" Cô ta hỏi, kéo áo khoác của mình chặt hơn và che mất bả vai của mình.

"Tôi biết khó khăn lắm, nhưng chúng ta phải đợi. Bọn chúng cần phải bước một bước trước thử." Tôi nhìn vào gương, mắt của tôi cứ giựt giựt không biết sao.

"Tại sao họ phải tiến trước tụi mình?"

"Queenie vì chúng ta chưa sẵn sàng."

"Nhưng mà... chúng ta có mọi thứ trong tay rồi mà."

"Điên rồ đó." Tôi ra khỏi ghế thì đột nhiên sắp ngã túi bụi, tôi ngồi trở lại và tay ôm đầu của mình.

"Ngài Grindelwald?" Queenie lại gần.

"Đừng ép tôi." Tôi lầm bầm, đứng dậy một cách từ tốn và đến giường nằm. Mấy ngày nay tôi không ngủ rồi. "Được rồi để tôi một mình đi." Tôi ra lệnh. Queenie ngoan ngoãn rời khỏi. Tôi nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể như tôi thường làm vậy.

...

"Gellert yêu dấu!" Albus gọi tôi, vẫy tay mời tôi từ trên đỉnh đồi núi. Tôi ùa tới và nhào vô ôm người anh trai tóc màu đỏ trong vòng tay của mình, sau đó hôn má một cái và anh nhột cười khúc khích.

"Chúng ta là một nửa hoàn hảo của nhau." Tôi nói rồi rồi tiến tới hôn phần cổ của anh, bản thân tôi đã khao khát được có anh rồi.

"Anh cũng yêu em nhiều gấp ba nghìn lần." Anh mỉm cười, bàn tay của anh lùa vào ôm tóc của tôi, còn tay của tôi thì túm đùi của anh lại chuẩn bị tuột xuống. "Gellert!" Anh tự vệ lại, cố đẩy tôi ra nhưng tôi vẫn tiếp tục, anh cứ cười tủm tỉm vì nhột. "Nhìn em vô vọng hết cỡ đó có biết không?" Anh hỏi thăm, cuối cùng cũng chịu đầu hàng và sẵn lòng để tôi cởi đồ anh ra thoải mái.

【HP/GGAD】Trở Về Năm 1899 [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ