Chương 11: Cơ quan thất

679 67 7
                                    

Edit by Cam

Chúng tôi ở lại mộ thất một thời gian ngắn nghỉ ngơi và chỉnh đốn rồi mới tiếp tục đi tiếp. Muộn Du Bình dẫn đầu, tôi được Bàn Tử dìu đi thứ hai. Phía sau là Tiểu Hoa cùng Hắc nhãn kính song song bước đi. Dọc đường đi Bàn Tử nói nhiều nhất, tôi và Hắc Nhãn Kính cũng hùa theo nói vài câu bông đùa, Tiểu Hoa ngẫu nhiên cũng đáp lại vài câu. Muộn Du Bình thì vẫn như vậy. Chúng tôi đang nói thì Muộn Du Bình dừng lại, tôi theo hắn dòm về phía trước. Hóa ra đã không còn đường nữa, hiện ra trước mắt là một 'Thanh Đồng môn' cao 2,5 mét.

Muộn Du Bình bước qua bên đó, dùng tay khảy vài cái lên 'Thanh Đồng môn', sau đó cửa liền mở ra. Đó là một loại có cùng cơ chế với cơ quan nhị phân, không có quá nhiều thời gian cho tôi nghiên cứu, Bàn Tử đã nhanh tay kéo tôi vào 'Thanh Đồng môn'. So với gian mộ thất thì nó lớn hơn nhiều, nhưng bên trong rỗng tuếch. Khả năng Bàn Tử có chút thất vọng rồi, ở bên cạnh nói thầm, nói phần mộ tổ tiên của Tiểu Ca sớm đã bị người ta dọn sạch rồi, quan tài cũng nâng đi luôn rồi, tôi ở bên cạnh cười thầm.

Tiểu Ca hoàn toàn không nghe lời nói thầm của hắn, vẫn luôn nhìn dưới mặt đất. Trên nền đất mộ, gạch nằm so với phía trước thông đạo vị trí sắp sếp khá kì quái. Hay đây là một mật thất cơ quan.

Tôi nhìn nửa ngày vẫn hoàn toàn thấy không hiểu, vốn đang định hỏi Muộn Du Bình lại thấy hắn trái một chút phải một chút nhảy qua. Nếu mà tôi không bị thương, muốn nhảy qua giống hắn cũng rất dễ dàng, chỉ là hiện tại có chút khó khăn. Hắc Nhãn Kính lắc mình mấy cái cũng nhảy qua theo, lúc qua còn không quên giữ hình tượng. Tiểu Hoa đi qua càng đơn giản, trong tay cậu ấy có gậy gỗ, chống một cái liền nhảy qua, nhìn cứ như đi trên đất bằng. Thân thủ bọn họ ai cũng lợi hại, tôi xem mà trong lòng chua chua.

Bàn Tử ở phía sau hỏi tôi được chưa, tôi gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề. Khoảng cách nơi này có hơi lớn, tôi không khỏi không nắm chắc trăm phần trăm. Nhưng hẳn sẽ không phải là vấn đề gì quá lớn. Đặc biệt là chỗ này có nhiều người nhìn tôi chằm chằm, không thể làm xấu được.

Vài bước lúc đầu còn có thể, khoảng cách lúc sau lại có chút miễn cưỡng. Mỗi lần bước lớn một chút, trên hông liền là một trận đau đớn kịch liệt. Trong thời điểm đó tôi phát hiện lưng mình đã mướt mồ hôi, không chừng sắc mặt tôi trông cũng chả tốt mấy. Người phía trước lại càng bước càng nhanh, tôi cắn răng tính lấy hết sức mà nhảy. Lúc này một cái xích sắt quấn trụ tôi, kéo tôi về phía trước, trực tiếp lôi tôi vào một cái ôm ấp có hơi lạnh. Sau đó tôi liền nghe được tiếng cười khó ưa của Hắc Hạt Tử. Tôi cúi đầu nhìn một cái, này, tư thế này có chút quái quái. Muộn Du Bình một tay ôm eo tôi, tôi lại bò ở trên vai hắn. Nháy mắt mặt tôi đỏ phừng, tim đập "bang bang" nhảy lên không ngừng trong lòng tôi. Trời ạ! Tôi là bị một thằng đực rựa ôm, đỏ mặt cái rắm!

Tôi luôn cho rằng mình sống nhiều năm như vậy, cứ như sống cả ngàn năm, nhìn mọi thứ cũng đủ nhiều. Cái gì cũng đã phai nhạt rồi, ai mà ngờ giờ đây tôi cứ như một nữ sinh mới vừa biết yêu. Tôi nháy mắt cảm thấy không thể chấp nhận chính mình trở nên như vậy, tim đập nhanh như vậy. Muộn Du Bình có thể nào nhận ra cái gì hay không. Nếu để hắn phát hiện, tôi lấy cái gì để đi giải thích? Chẳng lẽ nhận đại nói rằng mình xấu hổ? Hiển nhiên là rất giả tạo.

[HOÀN] (ĐMBK _ Bình Tà đồng nhân văn) Chung Cực Sứ MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ