Chương 73: Sa mạc

236 32 1
                                    

Edit by Cam

Ba ngày sau, chúng tôi chuẩn bị xuất phát, đích đến là sa mạc Taklamakan. Nơi cất giấu Địa Quyển rất bí mật cho nên tôi không phải lo lắng về nó. Và tất nhiên, việc đầu tiên cần làm lúc này là tìm Ma Giới đã thất lạc.

Chuyến đi này chỉ có tôi và Muộn Du Bình hai người. Lần này không phải đi trộm mộ cho nên chỉ mang theo nhiều chút đồ ăn, quần áo, nước uống còn có một ít đồ sinh hoạt khác, quan trọng nhất là có mang theo dầu, thứ này tuyệt đối không thể thiếu.

Chúng tôi tự lái xe đi vì cơ bản lúc này không có xe nào tiến vào sa mạc cả. Trước khi đặt chân vào mảnh đất sa mạc, chúng tôi nghỉ lại một đêm ở hộ lân cận đó, thuận tiện bổ sung nước và đồ ăn. Chủ yếu là nước, chúng tôi tận lực mang theo nhiều chút. Cũng may là lái xe đi, nếu là đi bộ khẳng định sẽ bị số nước mang theo này đè chết.

Chúng tôi tiến vào sa mạc đã được hai ngày. Bởi vì gió cát lớn và xe khó mà chạy trên sa mạc nên chúng tôi vẫn luôn chạy bên rìa sa mạc.

Khí hậu sa mạc cực đoan ác liệt, ban ngày có thể đem người hong thành thịt khô, tới tối lại có thể khiến người trở thành gậy đá. Còn muốn nói đến cảnh sắc, sa mạc đỉnh nhất. Một mảnh màu vàng kim, lúc hoàng hôn xuống, cuồn cuộn quay cuồng. Giống như một tần sa mỏng bị gió thổi bay tung rối loạn, nhìn hết sức đồ sộ. Thỉnh thoảng sẽ thấy những cây xương rồng -ông hoàng bất tử ở sa mạc này, ngay cả những đám mây trên trời cũng thấy đáng yêu. Tôi có cảm giác, mình đã đến một đất nước mộng ảo.

"Tiểu Ca, anh nói xem cảnh sắc bên trong sa mạc đẹp như vậy, nếu không dừng lại đi xuống nhìn ngắm một chút, có phải rất đáng tiếc hay không."

"Cậu đã ở trong xe ngắm tận hai ngày rồi, bây giờ cần phải lái xe nhanh lên tìm chỗ tránh gió."

"Tại sao vậy?"

"Nổi gió."

Tôi nghĩ là hắn nói bão cát sắp đến. Sa mạc, một nơi mọi thứ đều diễn biến rất thất thường, thứ có thể nói chắc nhất chính là gió và cát.

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện. Chúng ta vẫn còn thời gian, nghiêm túc lái xe đi, tôi nhớ phía trước có một khu rừng đồi đá*.

*Những đồi đá cao trong khu xa mạc và bán sa mạc.

"Không phải anh mất trí nhớ rồi sao?"

"Bản đồ."

"...." Được rồi, tôi phát hiện là sau khi cùng Muộn Du Bình ở bên nhau, mọi phương diện của tôi đều không bằng trước kia. Dù sao việc gì tôi không nghĩ đến hắn đều làm được, tôi chỉ ỷ lại hắn chút xíu mà thôi.

Gió càng lúc càng lớn, làm người ta cảm giác xe không hề di chuyển. Nơi rừng đồi đá thoạt nhìn thì gần, kỳ thật còn rất xa. Cũng không biết chiếc xe này có cầm cự được đến nơi không. Hết cách, tôi đành phải tăng lực đạp mạnh chân ga, ai thèm quản ba bảy hai mốt hướng.

Thật vất vả mới tới nơi, tôi đem xe đỗ ở phía sau một tảng đá lớn. Bởi vì gió cát quá lớn, căn bản không nhìn thấy đường đi cho nên chỉ có thể dừng ở bên cạnh.

[HOÀN] (ĐMBK _ Bình Tà đồng nhân văn) Chung Cực Sứ MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ