Tôi là Maehara Hiroto, là một học sinh ở lớp 3-E của trường trung học Kunugigaoka. Tôi đã từng để ý đến một cô bạn thân cùng lớp. Mái tóc cậu ấy trắng toát như ánh trăng. Đôi mắt cô ấy đỏ thẩm như máu. Nụ cười của cô ấy đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời. Tên của cậu ấy là..Masume Yuinie. Và đây là câu chuyện của tôi khi bắt đầu gặp cậu ấy, lúc đó tôi chỉ mới 8 tuổi.
Đó là một buổi chiều mưa. Khi đang cùng mẹ đi mua sắm từ trung tâm thương mại về nhà. Tôi bất chợt để ý đến một thứ gì đó bên trong con hẻm tối khi chiếc xe của hai mẹ con tôi đang đợi đèn đỏ. Vì sự tò mò của một đứa con nít, tôi đã xin mẹ cùng xuống xe để xem thứ đó là gì.
Mẹ tôi mỉm cười đồng ý và cùng tôi đi xem thứ đã khiến tôi tò mò. Bà cầm cây dù che cho tôi và bà rồi cùng tôi đi vào trong con hẻm nhỏ đó. Càng đi vào sâu trong hẻm thứ đó cũng dần dần hiện ra.
Một cô bạn nhỏ người gầy trơ xương. Cậu ấy đang ngồi ngủ trong một thùng giấy với những tờ báo mỏng cuốn xung quanh người. Cả người cậu ấy run lên bần bật vì cái lạnh của trời mưa.
- bạn ơi, bạn gì ơi ! Bạn có sao không ?
Tiếng gọi của tôi vô tình đã đánh thức cô gái nhỏ trong chiếc thùng giấy đã bị ướt. Cậu ấy giật mình ngước mặt lên nhìn tôi và mẹ tôi. Mẹ tôi cũng nhẹ nhàng ngồi xuống để có thể nhìn rõ đứa bé gái này.
- con gái, con không sao chứ ? Sao con lại ở đây ?
- ..con lạnh..không có nhà...gia đình con..đã mất rồi.
Lưỡng lự một lúc, cậu ấy mới mở miệng trả lời. Ánh mắt cậu ấy lúc đó chứa đầy sự sợ hãi và hận thù khi nhắc đến gia đình. Tôi và mẹ nghe như vậy cũng có thể đoán sơ ra rằng cô gái nhỏ này đã trải qua những gì.
Tôi đứng nhìn mẹ mình rồi nhìn cậu ấy, một lúc sau liền cởi bỏ áo khoác mình rồi choàng lên người của cậu bạn đó.
- mẹ ! Mình chăm sóc cậu ấy đi !
Mẹ nhìn tôi mỉm cười gật đầu. Tôi liền vui vẻ giơ tay ra trước mặt cô bạn mới của mình rồi tự giới thiệu.
- tớ là Maehara Hiroto ! Năm nay tớ 8 tuổi ! Còn cậu ?!
Cậu ấy nhìn thằng vào mắt tôi một lúc rồi cũng giơ tay lên để nắm lấy đôi tay của tôi và đứng dậy.
- Masume Yuinie..8 tuổi..
- kể từ giờ tớ sẽ là bạn thân của cậu ! Yui - chan !
- ừm.
Sau đó tôi cùng mẹ đưa cậu ấy lên xe về nhà. Biểu hiện của cậu ấy khi bước vào căn nhà không như tôi nghĩ. Cậu ấy chỉ nhìn xung quanh rồi theo mẹ tôi đến phòng ngủ dành cho khách. Điều này khiến tôi nghĩ rằng cô bạn này chắc cũng đã từng là một đại tiểu thư danh giá nào đó.
Khi mẹ đã tắm xong giúp cậu ấy thì tôi đã xung phong làm người sấy tóc cho cậu ấy. Lúc tôi chạm vào mái tóc ướt đó thì tôi chẳng nghĩ gì cả. Cho đến khi mái tóc cậu ấy khô dần thì cái cảm giác mềm mại của làn tóc tựa như mây khiến tôi chỉ muốn mãi vuốt mái tóc này.
- tóc của cậu tuy không dày nhưng lại rất mềm mượt, sờ thích thật đó Masume !
- cám ơn cậu, Maehara.
BẠN ĐANG ĐỌC
(ĐN Assassination Classroom) Mình...Xuyên không rồi ?__P1
Humor- Truyện nói về một cuộc xuyên không của cô con gái một trong gia tộc lớn ở Kyoto vào thế kỉ 19. - Cuộc xuyên không tới thế kỉ 21 và ở đó cô đã gặp được những người mà cô cho là gia đình thứ hai của mình.