cả nhà trở về sau chuyến du lịch cũng là lúc các em nhỏ chuẩn bị nhập học.
thế là các anh lớn quyết định dành cả ngày chủ nhật để đưa các em đến nhà sách mua dụng cụ học tập bắt đầu cho năm học mới này. cả nhà sau khi dùng bữa sáng xong liền thay đồ đi đến nhà sách ở gần đó, vì không quá xa nên cả nhà quyết định cùng nhau tản bộ.
"em đang mặc cái gì vậy momo ?"
lưu chương bất ngờ khi nhìn thấy lâm mặc diện trên người một lớp áo khoác dài tay, đeo khẩu trang như ninja lead kín cả mặt, chừa mỗi đôi mắt để nhìn xung quanh. trên đầu còn đội cả chiếc mũ cối mà bá viễn dùng những khi đi làm vườn, đeo cả găng tay chống nắng mà riki cất ở trong tủ đồ.
"em dạo này đen quá rồi, phải biết bảo vệ làn da của mình một chút."
đen á, lưu chương thầm nhớ đến đôi chân trắng mịn của lâm mặc, nhớ cả gương mặt búng ra sữa và cả vòng eo nhỏ nhắn ẩn lấp sau lớp áo thun, tất cả của lâm mặc đều trắng cực kì. vậy mà chẳng hiểu sao cậu lại bảo mình đen rồi ăn bận khó coi thế kia nữa.
"ôi má ơi giật cả mình !"
trương gia nguyên từ cầu thang bước xuống nhìn thấy lâm mặc suýt thì ngã ra đằng sau vì giật mình, may là châu kha vũ ở sau lưng đỡ lấy. hắn cũng rất ngạc nhiên không kém người yêu, lâm mặc quả thật trông rất doạ người đấy.
mika và santa cũng là hai nạn nhân kế tiếp bị dáng vẻ của lâm mặc dọa đứng hình, patrick nhìn thấy đôi mắt đang híp lại dòm ngó của lâm mặc đáng sợ quá đi. riki và bá viễn chỉ còn biết nở nụ cười bất lực nhìn cậu em kì lạ.
cả nhà lại tung tăng dắt nhau trên con đường quen thuộc, mặc kệ các anh em của mình đang đùa giỡn dưới nắng thì lâm mặc vẫn hai tay kéo áo che kín cả người lại, cậu nhìn patrick mặc chiếc áo thun ngắn tay đang vô tư thế kia.
"sao paipai không đen đi chút nào thế nhỉ ? trong khi hôm trước em và em ấy đều cùng nhau đá banh giữa trời nắng."
"mặc mặc, em có đen thì anh vẫn thích em mà."
lưu chương không dám nói to mấy từ cuối, vì vậy nên lâm mặc chỉ nghe anh nói mình đen đen gì đấy, liền tức giận đạp một phát vào chân lưu chương.
có mỗi trương gia nguyên là tai thính nên nghe được thôi, liền nén cười khi nhìn thấy anh trai ngốc nghếch đang ôm chân đau đớn. hai người này như thế mãi thì bao giờ mới đến được với nhau nhỉ ? mong chờ quá đi mất.
đến nhà sách, các anh em cùng nhau đi lựa chọn những vật dụng cần thiết.
"các em thích gì cứ mua đi, anh sẽ trả tiền hết cho."
các em phấn khởi ôm lấy giỏ đồ chạy ào vào các quầy trưng bày khi được nghe câu nói hào phóng của riki.
"riki riki, em muốn mua cái cặp siêu nhân này từ rất lâu rồi á."
"em muốn mua cặp barbie."
nhìn hai em lâm mặc và gia nguyên ở trên tay cầm hai chiếc cặp sặc sỡ màu sắc, riki chỉ biết lắc đầu cười thôi. hai đứa nhóc lớn tướng này thật sự không hề biết ngại khi đang đứng tại chỗ bán cặp cho trẻ em, còn hùng hổ tuyên bố sẽ mua chúng nữa cơ chứ.