SỰ ÂN CẦN CỦA ANH ĐÃ SỚM TRỞ THÀNH 1 PHẦN CUỘC SỐNG CÔ

80 14 0
                                    

Lúc này, ở bên kia câu lạc bộ tư nhân.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Sangsoo đột nhiên nghĩ tới chuyện Jungkook từng dặn dò. Anh hỏi Jisoo: "Cậu có nghĩ tới việc phát triển theo hướng điện ảnh và truyền hình không?"

Jisoo không phản ứng kịp: "Ý cậu là gì?"

Sangsoo: "Ý tôi là, cậu có muốn thử đóng phim không? Là một bộ phim của tôi, nhân vật nữ chính rất giống cậu, cũng là một nhà nhiếp ảnh. Có muốn thử một chút không?"

Jisoo có chút thụ sủng nhược kinh, nên biết rằng không phải ai cũng có thể đóng phim do Sangsoo đạo diễn. Anh chưa bao giờ cho phép người nào đi cửa sau, chỉ có những diễn viên được anh coi trọng mới có cơ hội đóng phim của anh.

Cô mím môi một cái, cười yếu ớt nói: "Nhưng ngoài việc biết chụp ảnh ra, ngay cả chút kỹ xảo tôi cũng không biết, sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu được."

Sangsoo cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu chính là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lòng tôi."

Anh cho rằng những lời này có thể đổi lấy sự cảm động, thậm chí là sự cảm kích của Jisoo.

Kết quả, cô nói: "Xì, cuối cùng cũng nói tiếng người rồi đấy."

Sangsoo: "..."

Sau đó, Jisoo không nói mình muốn đóng phim, nhưng cô cũng không nói lời từ chối.

Sangsoo không định hỏi quá dai dẳng, sợ cô nhìn thấu mưu đồ bất chính của mình.

Ăn cơm xong, bọn họ tách ra ở cửa câu lạc bộ tư nhân.

Jinyoung cùng Sangsoo tới buổi họp báo, còn Jaebum trở về công ty tăng ca.

Jisoo lái xe thẳng tới studio, chiều nay cô còn phải sửa ảnh của Ye Ji.

Có lẽ, vì bọn họ nói chuyện quá mức nhập thần tại cửa câu lạc bộ nên không phát hiện có phóng viên đang chụp ảnh mình. Sau khi họ tách ra, phóng viên cũng chia nhau đuổi theo từng người.

Trên đường trở lại phòng làm việc có phần buồn chán, vì rảnh rỗi đến phát sợ nên Jisoo gọi điện thoại cho Seokjin.

"Anh đang ở đâu thế?"

Seokjin : "Anh đang ở nhà."

Jisoo "A" một tiếng, vừa cười vừa mời anh: "Chiều nay anh tới studio của em không?" Giọng cô đặc biệt mê người.

Seokjin : "Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của em chứ?"

Trong lời nói của Jisoo lộ ra ý cười: "Ảnh hưởng thì ảnh hưởng thôi, chứ nếu em để anh ở nhà một mình thì anh sẽ chẳng khác nào một người vợ oán chồng cả, cứ nghĩ ngợi lung tung suốt thôi."

Seokjin : "..."

Anh bất đắc dĩ bật cười: "Em lại muốn ăn đòn phải không?"

Giọng Jisoo đột nhiên dịu dàng hơn không ít: "Seokjin."

"Hửm?"

"Em nhớ anh lắm."

"Một tiếng sau anh sẽ tới."

"Vậy anh nhanh lên nhé."

"Được."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Seokjin đặt di động lên bồn rửa tay ở bên cạnh, tiếp tục giặt quần áo.

THỜI GIAN CỦA ANH LUÔN THUỘC VỀ EM [JINSOO]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ