NỖI BI AI CỦA CÁNH ĐÀN ÔNG

71 12 0
                                    

Nơi ăn trưa bọn họ chọn là một hội quán tư nhân tương đối yên tĩnh.

Khi Jisoo tiến vào phòng, trong phòng chỉ có ba người Jinyoung chứ không thấy bóng dáng Taeyong đâu.

Sau khi ngồi xuống, Jisoo hỏi Sangsoo: "Taeyong đâu rồi?"

Jinyoung cướp lời nói, "Thế nào, cậu ta không đến thì cậu sẽ ăn không ngon phải không?"

Jisoo thở hắt ra, cao giọng: "Jinyoung, cậu là đứa trẻ ba tuổi đấy à?"

Jinyoung đưa cho cô một ly nước ấm, "Không phải ba tuổi, mà là hai tuổi rưỡi."

Jisoo không tiếp lời hắn mà lịch sự chào hỏi Jaebum, cũng biểu đạt lòng biết ơn đối với anh vì đã cho cô cơ hội chụp ảnh.

Cô rất ít khi gặp được Jaebum, mà dù có gặp, họ cũng chẳng nói với nhau được mấy lời.

Jaebum cười: "Người nên nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Nhờ cô mà trưa hôm nay tôi không cần ăn cơm cùng con, lại còn có thời gian rảnh để ra ngoài lăn lộn."

Jia từng nói cô không cần làm việc trong khoảng thời gian này, nên đã đón con gái qua bên mình.

Dựa theo ý tứ của Jia, bởi vì Seokjin muốn ở cạnh bà xã nên mới để cô thư thả mấy ngày.

Jisoo cũng cười, rèn sắt khi còn nóng: "Xem ra chuyện gì thư ký Lim cũng kể với anh nhỉ."

Sangsoo đâm thọc vài câu: "Làm gì có chuyện Jia nguyện ý nói, là cậu ta chạy đi hỏi người ta đấy. Jia ngại phải vạch mặt nên mới bố thí vài câu cho cậu ta. Cậu xem cậu ta vội vàng nói về chuyện yêu đương ở chỗ này thế cơ mà, cậu ta chỉ sợ toàn thế giới không biết mình cùng vợ trước êm đẹp cỡ nào thôi, êm đẹp tới mức có thể lập tức tái hôn rồi ấy chứ."

"Nếu tôi là cậu, Jia mà không đến cầu xin tôi thì tôi sẽ chẳng thèm liếc cô ấy một cái đâu. Cậu lại khen ngược, sau khi đưa ra việc ly hôn thì cứ suốt ngày một lòng một dạ ở nhà nuôi con thôi."

Khóe miệng Jaebum giật mấy cái, nhưng anh không phản bác câu nào.

Lần đầu tiên Jisoo cảm thấy Sangsoo không đáng ghét như vậy. Những chuyện cô muốn biết đều đã được anh nói hết một mạch.

Cô lập tức phụ họa: "Ngoài việc có tính cách hơi mạnh mẽ một chút, thư ký Lim chẳng có chỗ nào xấu cả. Tôi còn nghe nói.... Sang năm sau, trọng tâm công việc của bọn họ sẽ chuyển về trong nước, cô ấy sẽ có nhiều thời gian ở Seoul hơn."

Nói xong, ánh mắt cô liếc về phía Jaebum đang ngẩn người.

Sangsoo nhấp một ngụm trà: "Cho dù cô ấy có từ chức, Jaebum cũng không thể ăn lại cỏ đã nhai qua!"

Anh nhìn về phía Jaebum: "Nếu cậu thực sự thiếu phụ nữ đến thế, tôi sẽ chịu trách nhiệm giới thiệu cho cậu những người mạnh hơn Jia gấp vạn lần."

Jisoo nghiêng đầu nhìn Sangsoo, giơ chân đạp anh một cước ở dưới bàn.

Tuy nhiên, anh lại chẳng có nửa điểm phản ứng, vẫn còn đang tiếp tục hỏi xem Jaebum cần dạng người đẹp nào.

Jisoo buồn bực, lẽ nào dây thần kinh ngoại vi của Sangsoo cũng đã mất tri giác?

Sau đó, cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương nào đó, cô ngước mắt lên, tầm mắt vừa lúc chạm phải Jinyoung.

THỜI GIAN CỦA ANH LUÔN THUỘC VỀ EM [JINSOO]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ