Chương 71: Gián đoạn

474 59 3
                                    

Sai không ở em.

Khi Ân Vinh Lan truyền đạt ý tứ này ngữ khí thập phần chân thành.

Trong nháy mắt, Trần Trản cơ hồ phải tin phục phân lý do thoái thác này.

Vô tình để những cái tên của người khác chiếm dụng quá nhiều thời gian ở chung, Ân Vinh Lan gỡ đồng hồ ra giúp cậu mang lên.

Trần Trản cúi đầu, nhìn vài giây sau nói: “Lúc trước khi Lâm Trì Ngang bị bắt cóc, ba hắn dựa vào GPS truy đến hiện trường.”

Ân Vinh Lan đã xem qua chương này, ký ức này còn tính là mới mẻ. Lâm Trì Ngang bởi vì không thích mang bảo tiêu, người trong nhà liền gắn định vị lên tất cả những món đồ có thể gắn.

Ngón tay thon dài chạm vào mặt ngoài, Trần Trản bỗng nhiên cười nói: “Không biết bên trong linh kiện dư thừa hay không?”

Sắc mặt Ân Vinh Lan nhìn không ra chút nào biến hóa: “Sẽ không.”

Trần Trản gỡ đồng hồ xuống, tay đặt lên một chỗ, ánh mắt Ân Vinh Lan khẽ biến, nâng ly rượu che khuất sự thâm trầm.

Nghìn cân treo sợi tóc, ngón trỏ lại bỗng nhiên uốn lượn, một lần nữa mang lên.

Trần Trản híp mắt cười nói: “Em làm sao không tin anh chứ?”

khi nói chuyện trong mắt như phát sáng, hơi hoãn một chút tiếp tục mở miệng: “Giống như anh cũng sẽ không cắt bùa hộ mệnh em đưa, đúng không?”

Ân Vinh Lan hơi giật mình, một lát sau nói: “Đương nhiên.”

Qua ba giây, hai bên nhẹ nhàng nâng ly chạm vào nhau, tươi cười đến ôn hòa.

Không khí một mảnh tốt đẹp hài hòa.

【 hệ thống: Đừng cười. Số liệu của tôi bị nụ cười của hai người làm giảm xuống rồi. 】

Dù là thế nào, bữa tối dưới ánh nên cũng rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Ân Vinh Lan lái xe dẫn đưa cậu đi xem cảnh đêm, so với ngôi sao xa xôi không thể với tới, Trần Trản kỳ thật thực thích đèn nê ông hơn. Trong xe mở nhạc nhẹ làm người thả lỏng, hơn nữa mới vừa ăn no, thực mau liền đã buồn ngủ.

Lúc được Ân Vinh Lan đánh thức, Trần Trản phát hiện xe không biết khi nào đã ngừng ở dưới lầu nhà mình.

Ngày hôm sau đều phải công tác, Trần Trản tháo đai an toàn, dứt khoát lưu loát xuống xe, nhìn mắt bùa hộ mệnh bên hông anh, phất phất tay: “Ngủ ngon.”

Ân Vinh Lan cười cười, ánh mắt đảo qua cổ tay đối phương: “Mộng đẹp.”

【 hệ thống: Tín nhiệm giữa người với người đâu? 】

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Trường hợp phú hào bị bắt cóc không ít, một khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh, không đến mức giống như ruồi nhặng không đầu.”

【 hệ thống: Ha, ha ha. 】

Không tìm tòi nghiên cứu hàm ý nụ cười kia, Trần Trản về phòng trước đối chiếu lịch trình, xác định thời gian quay chụp bìa tạp chí ngày mai.

Sau khi ký hợp đồng, tài nguyên của cậu tăng lên không ít, không đến mức giống như trước, bù đầu tính chuyện hợp tác.

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ