Chương 50: Chỉ điểm

680 92 7
                                    

Cách gần như vậy, lão nhân cũng có thể thoáng nhìn thấy chữ trên màn hình.

Tuy rằng người trẻ tuổi ăn nói khoa trương, ông có chút lý giải không được, nhưng đại khái là có thể phỏng đoán ra.

Nhìn mắt thất thần của Trần Trản, an ủi nói: “Rất nhiều loại tình yêu đều là do trời xui đất khiến, không cần quá mức chú ý.”

Kỳ thật làm Trần Trản ngạc nhiên không phải là nguyên nhân nguyên thân yêu Khương Dĩnh, mà là hot search cư nhiên có muốn tránh cũng không thể tránh.

“Tính ra cậu cũng đã đến tuổi thành gia lập thất.” Lão nhân như suy tư gì: “Thích dạng người gì? Tôi có thể giúp cậu tìm kiếm một chút.”

Trần Trản không hiểu biết về nữ sinh nhiều lắm, thời học sinh bởi vì gia cảnh có vấn đề, liền không suy xét đến phương diện này. Hiểu biết về nữ sinh chỉ có thể dừng lại ở người bạn cùng bàn, còn nhớ đối phương là người tương đối hung hãn nhưng cũng rất bênh vực người của mình.

“Muốn thiện lương, nhưng không có nghĩa là phải nén giận.” Cậu trước hết nghĩ đến phương diện tốt của người cũng bàn.

Sau một lúc lâu, không biết hồi ức đến cái gì, đánh cái rùng mình: “Mỗi tháng không cần có mấy ngày đặc thù.”

Nhớ năm đó vào mỗi cuối tháng, tính tình của nữ sinh ngồi cùng bàn liền sẽ trở nên thập phần táo bạo. Mỗi khi Trần Trản muốn phản kháng, nhìn đến đối phương ôm bụng, chỉ có thể tiếp tục yên lặng tiếp nhận áp bách.

Nhớ điều này, vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh: “Không sai, điểm này rất quan trọng.”

Ông lão kiềm chế hàng lông mày đang nhảy dựng, môi run run, nhịn nhẫn không được, nâng tay đánh vào ót cậu một cái: “Đây là một yêu cầu trực tiếp liên quan đến giới tính!”

Khi đối phương nói như vậy, lại giống như mở ra một cánh cửa thế giới mới, lâm vào trầm tư.

Ông lão liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu suy nghĩ cái gì: “Đứng đắn đi, cậu không muốn có con sao?”

Trần Trản lắc đầu: “Không tin mình sẽ dạy dỗ tốt.” Dừng một chút nói: “Ngài không phải không kết hôn sinh con sao?”

Ông lão hạ mi, cuối cùng chậm rãi nói: “Khi còn trẻ muốn tìm một người có linh hồn đồng điệu, không muốn tạm bợ. Vì sợ già không có con cái chăm sóc thì lại không công bằng cho đối phương.”

Trần Trản liên tục gật đầu, cậu cũng có ý giống vậy.

“Nhưng lần trước nằm viện làm một cuộc tiểu phẫu, xuống giường còn cần phải có người đỡ, nên đi WC cũng không dám.” Ông lão cười khổ: “Có một số việc già rồi ngược lại không nghĩ ra.”

Trần Trản trầm mặc, sau một lúc lâu nói: “Ngài yên tâm, từ giờ trở đi, tôi sẽ nỗ lực trở thành một ông lão giàu có, đến lúc đó sẽ mời hộ lý.”

Không khí đều an tĩnh hai giây, ngay sau đó ——

“Tiểu tử thúi!”

Mắt thấy lão nhân bàn tay muốn dừng ở trên vai, Trần Trản linh hoạt mà tránh đi, uống một ngụm rượu còn dư lại: “Thời gian không còn sớm, tôi đi trước.”

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ