Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (4).

2.8K 121 10
                                    

Quả nhiên...

"Lệnh bà cẩn thận!"

Có tiếng Lạc Hòa hét lên. Khi Nguyễn Nhã Liên hoảng hốt quay đầu lại, Hạ Diệp Dương đã trượt chân ngã dưới bậc thềm, bên cạnh nàng ta, những hạt ngọc trai đang chầm chậm lăn khắp bốn phía.

Chuỗi ngọc bị đứt đúng lúc Hạ Diệp Dương đang bước xuống bậc thang. Cũng may có Lạc Hòa nhanh tay kéo lại nên Hạ Diệp Dương chỉ bị trẹo chân. Quách Liễu vừa đến thì trông thấy tất cả. Thế là nàng ta nhất quyết cho rằng có kẻ bứt vòng nhằm hại Hạ Diệp Dương, mà hung thủ, theo như suy đoán của nàng ta thì chỉ có thể là Nguyễn Nhã Liên.

Nguyễn Nhã Liên không nói lại một kẻ vừa điêu ngoa vừa mặt dày như Quách Liễu. Lằng nhằng nửa buổi, nạn nhân còn chưa nói gì, nhưng "kẻ đi ngang qua" Quách Liễu vẫn miệt mài truy tìm thủ phạm. Nguyễn Nhã Liên thực sự sắp bị nàng ta dồn ép đến phát cáu...

Thấy Quách Liễu không có ý định bỏ cuộc, Trịnh Minh Nguyệt kín đáo đến cạnh Nguyễn Nhã Liên rồi hạ giọng:

"Nguyễn dung hoa, ta có thể giúp cô."

Nguyễn Nhã Liên ngạc nhiên nhìn Trịnh Minh Nguyệt, sau tâm tư dần xoay chuyển, nàng ta không còn cảm kích nữa, chỉ cúi đầu nói:

"Vì sao?"

Kẻ tinh ý sẽ nhận ra, Nguyễn Nhã Liên không hỏi Trịnh Minh Nguyệt giúp bằng cách nào, mà chỉ hỏi vì sao.

Có những khi, thủ đoạn không đáng sợ bằng mục đích.

"Trước mặt bệ hạ và thái hậu, ta có thể làm chứng rằng cô không hề động chân động tay lên chiếc vòng đó."

Nói xong, Trịnh Minh Nguyệt mỉm cười như có như không. Nụ cười này không thuần thục, khó dò như Lê Tuyên Kiều nhưng lại khiến người ta sợ hãi theo một kiểu khác.

Thấy đối phương cười, Nguyễn Nhã Liên cũng bật cười.

"Cảm ơn ý tốt của tu nghi, nhưng thứ cho Nhã Liên hèn mọn không thể nhận."

Trịnh Minh Nguyệt nghẹn họng, không tin đối phương có gan từ chối.

Nhưng Nguyễn Nhã Liên thực sự có gan đó. Nàng ta phớt lờ Quách Liễu và Trịnh Minh Nguyệt rồi đến trước mặt Hạ Diệp Dương, cương nghị nói:

"Lát nữa thiếp sẽ đến cung Trường Phúc tạ tội với thái hậu. Người có trách có phạt ra sao, thiếp cũng tình nguyện chịu phạt."

Hạ Diệp Dương nhìn Nguyễn Nhã Liên bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, một lúc sau mới miễn cưỡng thở dài:

"Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa!"

"Không được!"

Có tiếng ai đó thất thố hét lên. Hạ Diệp Dương chán ghét lườm Quách Liễu:

"Vậy Quách tuyên vinh muốn thế nào mới được? Chẳng lẽ ta lỡ tay làm rơi chiếc vòng, cô cũng phải bắt ta chạy tới chỗ thái hậu xin đổi một chiếc khác?"

Biết Hạ Diệp Dương có ý bênh Nguyễn Nhã Liên, Quách Liễu bất mãn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng đành im re, không cự cãi gì thêm nữa.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ