Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (4)

2.5K 125 25
                                    

Ngày 16 tháng 8 năm 1442, tức mười hai ngày sau khi vua Lê Thái Tông băng, án trảm tội thần giết vua được thi hành.

Đó là một buổi sáng mùa thu đầy ám ảnh. Trên trời, mây xám cuồn cuộn vần vũ, khiến cho bầu trời phân chia thành từng mảng sáng tối loang lổ; dưới đất, gió cuốn cát bụi cuộn thành từng xoáy tròn rồi lặng lẽ biến mất ở góc khuất cuối đường; thi thoảng đâu đó vọng lại một tiếng sấm khan; không gian ngột ngạt, bí bách đến cùng cực.

Hàng trăm người nhà Nguyễn Trãi đã bị giải ra pháp trường từ rất sớm. Thậm chí đến tận bây giờ, nhiều người trong số họ vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao oan nghiệt ấy lại giáng xuống đầu mình. Xung quang pháp trường đông nghịt người. Gần như tất cả dân chúng thành Đông Kinh đều đổ ra đây. Tất cả mọi người đều muốn được tận mắt chứng kiến buổi hành quyết đẫm máu nhất trong lịch sử. Trong đám đông vô cùng vô tận ấy, kẻ hả hê, người lại băn khoăn, không muốn tin Nhập nội Hành khiển Nguyễn Trãi cùng người thiếp của mình lại là hung thủ giết vua.

Đảo mắt nhìn quanh, Nguyễn Trãi không thấy hai người thiếp khác của mình đâu. Có người nói họ đã bị triều đình giết hại, có kẻ lại nói họ đã trốn đi, còn thực hư ra sao, Nguyễn Trãi chôn chân trong hình lao, thực sự không có cách nào biết đích xác.

Lại một tiếng sấm khan vọng đến. Nguyễn Trãi quỳ trên đài cao, tiếc hận nhìn xuống già trẻ lớn bé trong họ tộc, dù không muốn khóc nhưng khóe mắt vẫn cay xè.

Một chiếc lá vàng rơi xuống, đậu ngay trước mặt Nguyễn Trãi. Ông bất giác ngước nhìn lên, vẻ mặt đang yên ả đột nhiên trở nên thất thần khi thấy bóng hình ấy đứng lẫn trong dòng người hỗn độn.

...

Đứng lẫn trong dòng người hỗn độn, người thiếu phụ trẻ tuổi ấy khẽ đưa tay lên miệng để chặn lại tiếng nấc nghẹn. Vì sợ có người nhận ra mình, bà chỉ dám mặc một bộ quần áo nông phu đã sờn rách, tự làm bản thân lem nhem bẩn thỉu, còn gương mặt khắc khổ thì giấu sâu dưới chiếc khăn trùm đầu. Bà đứng đó, bất lực hướng về phía pháp trường, miệng lẩm nhẩm như thể muốn nói điều đấy với Nguyễn Trãi.

Lão gia, thiếp phải làm gì để cứu ngài đây?

Giây phút bóng hình người thiếu phụ ấy lọt vào tầm mắt, Nguyễn Trãi chợt run rẩy cả tâm can.

...

Mặc kệ sự phản đối của Nguyễn Trãi, người thiếu phụ vẫn len lỏi qua dòng người, càng lúc càng tiến sát về phía pháp trường hơn. Đột nhiên, từ đâu đó trong dòng người, một bàn tay vươn tới, kín đáo đặt lên vai người thiếu phụ. Bà giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Nguyễn Đức Trung đang lắc đầu với mình.

Mười chín năm trước, Nguyễn Đức Trung vẫn chỉ là một võ quan tứ phẩm của triều đình.

"Đừng làm điều dại dột nữa!" Nguyễn Đức Trung hạ giọng khuyên bảo người thiếu phụ. "Bà Mẫn đã rời khỏi kinh thành rồi. Vì hương hỏa nhà họ Nguyễn, phu nhân cũng nhất định phải sống tiếp."

Người thiếu phụ ấy như tỉnh ngộ. Bà không tiến thêm một bước nào nữa, chỉ đành chua xót nhìn Nguyễn Trãi, đến lúc này mới thấy ông mỉm cười với mình.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ