Chương 29: Rừng thiêng nước độc (4).

2.9K 132 25
                                    

Hoàng Lan kín đáo cười thầm. Thói đời là vậy, kẻ thù càng khuyên ngăn, ngươi sẽ càng thích đâm đầu vào. Rồi nàng xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình, kiên nhẫn chờ con bò mộng ấy tự đâm đầu vào ngõ cụt.

Xem như Lý Lượng cũng còn chút lương tâm. Gã đưa cho Hoàng Lan một ít nấm, nàng vội xua tay từ chối. Không mời đến lần thứ hai, gã lẳng lặng ngồi một mình đánh chén hết số chiến lợi phẩm vừa hái được.

...

Hậu cung truyền tai nhau tin tức Nguyễn sung nghi chuyển đến hành cung ở Thiên Trường để an dưỡng. Càng kì lạ hơn nữa, cũng trong ngày hôm ấy, Phùng tài nhân trong lãnh cung đã sợ tội tự sát.

...

Một con chim bồ câu sà xuống đậu trước mặt Lý Lượng. Gã giở mảnh giấy cuộn ở chân chim ra, chỉ thấy vỏn vẹn mấy chữ:

Không được về kinh. Nếu còn dẫn theo Nguyễn sung nghi thì giết ngay để trừ hậu họa.

Một lần nữa Lý Lượng lại rờ tới thanh đao. Nhưng đúng lúc ấy, gã đột nhiên co rúm người lại rồi khụy xuống đất, giãy đành đạch như đỉa phải vôi.

Biết mà. Gã đã ăn nhầm phải thứ không nên ăn rồi!

...

Trong chốn rừng núi hoang vu, có một người con gái nhỏ nhắn trong bộ váy màu hồng nhạt đang đứng chống tay vào thân cây bạch đàn và cười vô cùng sảng khoái. Dưới chân nàng, chính xác hơn là dưới lòng hố sâu hơn một trượng, Lý Lượng đang nằm sóng soài như một đống giẻ rách. Sợi dây trói bị cắt vội vẫn còn vương trên bụi le trên bờ.

Mấy cây nấm độc đã cứu mạng Hoàng Lan.

Hoàng Lan đã lợi dụng lúc Lý Lượng bị ngộ độc nấm mà đẩy gã xuống hố bẫy thú này. Đứng dưới hố, Lý Lượng bất lực chửi rủa ầm ĩ. Nếu có thể trèo lên được, gã thề sẽ đem cô ả lươn lẹo kia băm vằm cho hả dạ!

Một lúc sau, Hoàng Lan vui vẻ rời đi.

Mặt trời uể oải lặn xuống sau rặng núi ngà. Lý Lượng ngồi co ro trong hố, bụng gã đã đỡ đau nhưng có một nỗi sợ hãi khác bắt đầu ám ảnh gã. Gã nghĩ đến những loài dã thú thường ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm mà không khỏi rùng mình.

Bỗng nhiên một sợi dây chờn vờn phía trên đầu Lý Lượng. Ban đầu gã còn tưởng mình trông gà hóa cuốc, tuyệt vọng quá sinh hoang tưởng, cho đến khi tỉnh táo lại, gã liền trông thấy một nụ cười mà gã cực ghét.

"Làm gì vậy?" Gã nghi ngờ hỏi.

Người trên kia thờ ơ đáp:

"Cứu ông."

Gã há hốc mồm, nhất thời á khẩu.

Hoàng Lan không nói gì, chỉ chuyên tâm buộc nốt đầu kia của sợi dây vào gốc cây mọc cạnh mép vực. Nàng vốn dĩ đã chạy được một đoạn khá xa, nhưng rồi không hiểu sao trong lòng lại có một suy nghĩ quái đản. Nàng sợ gã chết. Ở dưới hố chật chội đó, liệu có còn cây nấm độc nào cho gã vượt qua cơn đói? Nếu trong lúc tự vệ mà ngộ sát gã, Hoàng Lan sẽ không áy náy, nhưng để mặc gã tự sinh tự diệt lại là chuyện khác. Hơn nữa, tuy gã cộc cằn, thô bạo nhưng vẫn chưa hại nàng, dọc đường còn chia sẻ thức ăn với nàng rất tử tế. Suy đi tính lại, nàng đành tìm dây leo mọc trong rừng, kết thành một sợi dây đủ dài rồi thả xuống bên dưới.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ