Chương 47: Mộng đẹp (4)

2.4K 92 24
                                    

Từ Trọng Sinh là người đến bái biệt, nhưng cuối cùng, kẻ ra đi lại là Trường Giang.

Đã nhiều lần Hoàng Lan gặng hỏi lý do Từ Trọng Sinh đột ngột ở lại, nhưng lần nào cũng bị y khéo léo lảng sang chuyện khác. Nguyễn Anh Vũ không muốn hoàng thượng xảy ra bất trắc, nhưng y cũng không tiện tiết lộ phát tích của ẩn yên cơ, tránh triều đình điều tra ra Vĩnh Lạc quận chúa, thành ra, kế sách vẹn toàn nhất chính là nhờ Từ Trọng Sinh âm thầm bảo vệ Tư Thành. Cũng may Từ Trọng Sinh là người thấu tình đạt lí. Chuyện Nguyễn Anh Vũ không nói, y cũng không tò mò.

Thi thoảng, Từ Trọng Sinh lại thấy Hoàng Lan nhìn về phía Nguyễn Anh Vũ. Y vô thức nhìn theo, phát hiện ra thứ thu hút sự chú ý của nàng chính thanh bảo kiếm được dựng ngay ngắn trên một chiếc giá trúc. Trong bóng tối, viên ngọc lục bảo đính trên chuôi kiếm âm thầm tỏa ra ánh sáng xanh huyền ảo, giống hệt thứ ánh sáng của chiếc vòng trôi trên sông Hồng năm trăm năm sau.

...

Dưới gác mái thủy đình, trên chiếc ghế làm bằng gỗ lim được quét sơn đỏ, Tư Thành đang thổi sáo một điệu dân ca vùng Lam Kinh. Ngả đầu vào lòng ngài, người con gái ấy đang chăm chú đọc một cuốn thơ. Nhiều chỗ chưa thuộc mặt chữ, tay nàng chậm rãi lật giở từng trang, vừa đọc vừa dịch, vẻ chuyên chú càng khiến cho gương mặt thanh nhã thêm phần xinh đẹp.

Giữa bốn bề vắng lặng, có tiếng sáo trầm bổng vang lên, hòa quyện cùng gió mát từ lòng hồ thổi đến, cuốn từng chiếc lá vàng rơi, phủ kín một góc hồ.

Khi ánh nắng cuối ngày nhạt dần, trăng ngà bắt đầu nhú khỏi quầng mây bạc, Hoàng Lan mới rời mắt khỏi trang sách. Nàng ngẩng đầu lên, thích thú nhìn cây sáo trong tay Tư Thành.

"Cứ tưởng trước giờ chàng chỉ chú trọng học văn luyện võ, trị quốc an dân, không ngờ chàng cũng biết thổi sáo, mà còn thổi hay đến vậy."

Tư Thành là một vị vua đa tài. Ngài thạo binh lược, giỏi thi ca, những việc ấy Hoàng Lan đều biết, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được nghe tiếng sáo của ngài.

"Trẫm rất ít khi thổi sáo trước mặt người khác." Tư Thành đặt cây sáo sang một bên, giọng đùa nhiều hơn thật. "Nàng có phúc lắm đấy, biết chưa hả?"

Cho đến suốt những năm về sau, chỉ có hai người con gái được nghe tiếng sáo của Tư Thành, mà cả hai người đó, dù vì ái tình hay một lí do nào khác, đều sẽ khiến ngài nhớ mãi không quên.

Không khí vương mùi thơm của hoa cỏ. Hoàng Lan hào hứng vươn một cánh tay ra phía trước, ngón trỏ và ngón cái hơi khum lại.

"Chàng đưa tay ra, làm theo thiếp nhé!"

Tư Thành không hiểu động tác kì lạ này của Hoàng Lan có ý nghĩa gì, nhưng ngài vẫn khẽ khum hai ngón tay lại, vừa vặn ghép với Hoàng Lan thành một hình trái tim.

"Đây là hình trái tim. Ở chỗ thiếp, nó tượng trưng cho tình yêu."

Nắng trời dìu dịu, trải thành dòng suối ngọt dưới chân. Hoàng Lan ngả người trong lòng Tư Thành. Trước mặt nàng là hồ nước thanh tĩnh. Trời sang đông, sen hồng đã tàn nhưng lá xanh vẫn vương trên mặt nước. Bài ca dao quen thuộc thuở nào lại hiện về trong tâm trí nàng.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ