Đinh Liệt đã từng nói, để được Thạch Hanh coi trọng, Thạch Bưu chắc chắn không phải một kẻ nông nổi. Nói hắn kiêu căng tự mãn vì vài ba câu nịnh bợ, vua tôi bọn họ sẽ không ai tin nổi.
Dù không dám nói ra nhưng Hoàng Lan cũng thầm liên tưởng đến chuyện ở Đồng Cúc đài. Thì ra tất cả chỉ ra giả bộ.
Nhưng vì sao Thạch Bưu phải cố tình tỏ ra biến thái như thế?
Thực ra Tư Thành dễ dàng nhận ra dụng ý của Thạch Bưu, bởi vì kì thực ngài ấy và hắn cùng dùng một cách. Nếu Tư Thành giả vờ dung túng Thạch Bưu để tránh loạn binh đao, thì Thạch Bưu cũng tỏ vẻ phách lối để bọn họ chủ quan. Hắn cố tình sắm vai một sứ thần kiêu ngạo ngang ngược, coi trời bằng vung, cố hướng bọn tới suy nghĩ rằng hắn cũng rỗng tuếch, cũng vô hại như bao đời sứ thần phương bắc khác.
"Dã tâm của chúng lớn thật!"
Hoàng Lan cũng dần chắp nối mọi chuyện và thở dài kết luận. Nếu Tư Thành đã ngầm cho phép, nàng cũng dám bạo dạn thử bày tỏ ý kiến một lần.
Tư Thành không hề giấu giếm sự tán thưởng đối với Hoàng Lan. Sẽ không ai biết rằng ở hậu cung, có một cô nàng sung nghi hờ dám cùng hoàng thượng tham luận chuyện triều chính.
"Dã tâm của bọn chúng chưa bao giờ tắt." Tư Thành đáp. "Nàng quên rồi sao? Chúng đã đô hộ chúng ta quá lâu, lâu đến mức tự cho phép mình quên mất rằng Đại Việt là một quốc gia độc lập, con dân Đại Việt cũng có cuộc sống tự do riêng của mình."
Hoàng Lan mỗi lúc lại cảm thấy thêm bất an. Một kẻ có thể trưng ra bộ mặt vô lại để che giấu thực lực của mình... Thạch Bưu, rốt cuộc hắn muốn gì?
Đại Việt là miếng mồi ngon mà bọn chúng không bao giờ muốn từ bỏ.
Không gian chợt tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức tưởng như chỉ cần một chiếc kim khâu rơi xuống cũng đủ khiến người khác giật mình. Ngọn nến trên giá đã sắp tàn, ánh sáng đong đưa chiếu thành một khoảng nhàn nhạt lên bộ tranh tứ bình, càng khiến cho cảnh sông nước trong bức tranh mùa thu thêm phần man mác, u tĩnh.
Khóe môi Hoàng Lan hơi mấp máy, giống như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
Mặc dù Tư Thành vẫn tỏ ra ung dung, mặc dù ánh mắt của ngài trầm tĩnh và kiên định, nhưng không hiểu sao, Hoàng Lan lại có cảm giác đó chỉ là những gì ngài muốn người ta nhìn thấy, còn tận sâu trong tâm khảm, ngài cũng đang mệt mỏi, cũng đang chán ghét những âm mưu, chán ghét cả sự đơn độc.
Bệ hạ à, ngài có mệt lắm không?
Hoàng Lan và Tư Thành mới gặp nhau vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi. Trải qua chuyện ở Liên Đài, rồi vụ án rắn tinh, cho đến chuyện lộn xộn với sứ thần Đại Minh... hai người họ hiểu lầm rồi lại hóa giải, và sau mỗi lần như thế, họ lại càng hiểu nhau hơn. Nhiều khi Hoàng Lan cũng không biết rốt cuộc trong lòng mình, ngài là ai. Là vị vua gánh trên vai giang sơn vạn dặm? Hay chỉ đơn giản là một Lê Tư Thành ngoài mặt thì nghiêm khắc nhưng sau lưng luôn ngấm ngầm dung túng cho nàng? Hoàng Lan thực sự không biết. Trên danh nghĩa nàng là phi tử của ngài, nhưng không ai biết rằng, giữa hai người bọn họ chưa từng một lần vượt quá giới hạn. Tư Thành thường nói rằng tiêu chuẩn thẩm mĩ của ngài rất cao. Mỗi khi như thế, Hoàng Lan chỉ biết cười trừ. Đối diện với ngài, nàng không biết đâu là trêu chọc, đâu là lời thật lòng, nhưng có một điều nàng dám chắc, ngài luôn tôn trọng nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều Dương
Fiksi SejarahThể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang hay địa chỉ nào khác, xin vui lòng ghi rõ tác giả và nguồn http://www.wattpad.com/story/22178092-thi%C...