Tin dữ chẳng mấy chốc đã truyền khắp hậu cung.
Tuệ chiêu nghi Lê Tuyên Kiều dẫn đầu chúng phi đến điện Bảo Quang. Khi bọn họ đến nơi cũng là lúc Dương Viễn đang thay băng cho Tư Thành. Nhát chém của thích khách nặng hơn hắn tưởng, vậy mà người trước mặt hắn thậm chí còn chẳng thèm nhăn trán vì đau. Hoàng thượng trầm mặc như thế, trái lại khiến cho mọi người đều run sợ.
Không ai hiểu rằng, vết thương cỏn con ấy chẳng thể sánh được với nỗi đau trong lòng Tư Thành lúc này. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, ngài lại hình dung ra tình cảnh ngặt nghèo ấy, khi mà để tránh ám tiễn, Nguyễn Anh Vũ đã ôm Hoàng Lan rồi cùng lao ra khoảng không tối đen như mực.
Bàn tay của Tư Thành âm thầm siết chặt lại.
Nước sông Nhị Hà mùa này lạnh lắm!
Có tiếng hét của ai đó cắt ngang tâm tưởng của Tư Thành. Ngài chầm chậm mở mắt ra, chau mày nhìn Hạ Diệp Dương. Thật là... ngài bị thương còn chưa kêu, nàng ta kêu khóc cái nỗi gì!
Một bóng người vượt qua Lê Tuyên Kiều và đến bên long sàng. Hạ Diệp Dương đang định lên tiếng nhắc nhở người kia về tôn ti trật tự thì thấy Lê Tuyên Kiều khẽ lắc đầu ra hiệu, Hạ Diệp Dương đành hậm hực lùi lại phía sau. Giờ không phải là lúc để bọn họ móc mỉa nhau.
"Bệ hạ... tay của người..."
Nguyễn Nhã Liên quỳ bên long sàng, thất thần nhưng không thất thố, ánh mắt chua xót dừng lại trên tấm băng đẫm máu, cố nén tiếng nấc nghẹn sâu trong họng. Đợi đến khi Dương Viễn lên tiếng nhắc nhở, Nguyễn Nhã Liên mới sực tỉnh rồi lại lúng túng lùi ra, nhường chỗ cho thái y tiếp tục công việc của mình.
Lê Tuyên Kiều quay sang mắng Đặng Phúc:
"Các ngươi bảo vệ bệ hạ kiểu gì thế hả? Để thích khách lên được thuyền rồng, các ngươi chán sống rồi phải không?"
Đặng Phúc mếu máo quỳ xuống. Để xảy ra chuyện thế này, y cũng biết mình không thoát được trách nhiệm. Nhưng giữa lúc Đặng Phúc đang khóc lóc trần tình thì người trên giường khẽ hắng giọng:
"Đặng Phúc, ngươi có định để trẫm nghỉ ngơi không hả? Nếu còn ồn ào nữa thì mau cút ra ngoài cho trẫm!"
Tuy hoàng thượng quát Đặng Phúc, nhưng đám người còn lại cũng vội vàng im bặt. Biết hoàng thượng có ý giải vây cho mình, Đặng Phúc cảm kích cúi tạ rồi nhanh chóng lủi mất.
Không hẹn mà gặp, chúng phi đều xin được ở lại điện Bảo Quang hầu thuốc. Phần vì không muốn gượng ép bọn họ, phần cũng vì đã quá mệt mỏi, Tư Thành thôi không nói nữa, mặc bọn họ muốn ở thì ở, muốn về thì về.
Ngài nhắm mắt lại, mơ màng ngửi thấy mùi thuốc ngai ngái và cả vị tanh nồng của máu...
Lê Tuyên Kiều nhanh chóng lấy lại uy nghiêm, sai khiến cung nhân mỗi người một việc, nhanh chóng an trí ổn thỏa việc trong điện Bảo Quang. Dương Viễn bận rộn hầu hạ bên long sàng, thi thoảng cũng trộm ngó Lê Tuyên Kiều một cái, không khỏi cảm thấy mến phục trong lòng. Vị Tuệ chiêu nghi này thường ngày dịu dàng khéo léo, nay gặp tình cảnh này mà vẫn điềm tĩnh an trí mọi việc đâu ra đấy, quả là khác một trời một vực so với Phùng Huệ phi nóng nảy trước kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều Dương
Historical FictionThể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang hay địa chỉ nào khác, xin vui lòng ghi rõ tác giả và nguồn http://www.wattpad.com/story/22178092-thi%C...