Cảnh tượng đang diễn ra trong ngôi nhà gỗ lúc này thật quái đản. Kẻ lúc nào cũng vui vẻ như Trường Giang thì mang một bộ mặt như nhà có đám, Mạc Viên Nhiên đăm chiêu nhìn túi hành lý đặt trên bàn, còn Hoàng Lan và Phạm Anh Vũ đứng đối diện nhau, cả hai đều có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
"Chúng ta đối xử với hai người không tệ, sao hai người lại định bỏ đi như thế?"
Trước tình cảnh kì dị ấy, người đầu tiên lên tiếng là Mạc Viên Nhiên. Hoàng Lan cảm thấy hơi áy náy, nhưng nàng vừa định bước ra xin lỗi thì bị Trường Giang kín đáo kéo tay lại.
"Anh..."
Trường Giang lắc đầu với Hoàng Lan, ra hiệu cứ để cậu giải quyết chuyện này. Đoạn, cậu bước lên phía trước vài bước rồi làm một động tác không ai ngờ tới.
Trường Giang khuỵu gối khom người, hai tay chắp trước ngực, cung kính quỳ trước mặt Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên!
Phạm Anh Vũ gằn giọng nói:
"Cậu đang làm trò gì thế?"
Trường Giang đáp:
"Hai người đối đãi với chúng tôi quá tốt, nhưng quả thật chúng tôi có việc gấp cần phải đi ngay. Tôi biết ra đi thế này là đường đột, chỉ biết dùng đại lễ này để tạ lỗi với hai người, mong hai người thông cảm cho chúng tôi."
Phạm Anh Vũ đứng lặng một chỗ và nhìn xoáy vào Trường Giang. Trường Giang bị ánh mắt lạnh lẽo của y bức ép đến nghẹt thở, nhưng trong thời khắc này, cậu cũng hiểu rằng kẻ nào gan lì hơn, kẻ đó sẽ chiến thắng.
"Vì sao phải làm vậy?" Phạm Anh Vũ hỏi một câu khá mơ hồ.
Trường Giang ngoảnh đầu nhìn Hoàng Lan, đáp một câu cũng mơ hồ không kém:
"Tôi làm mọi chuyện đều vì cô ấy."
Tôi làm mọi chuyện đều vì cô ấy...
Hoàng Lan bỗng thấy lòng mình chùng xuống.
Đúng là nàng rất quý mến Trường Giang. Nhưng đó chỉ là tình cảm thuở học trò, và sự rung động đầu đời ấy không thể tuyên ngôn cho một tình yêu trọn vẹn.
Quan trọng hơn, ở thời đại này, đã có một bóng hình khiến nàng lưu luyến...
Phạm Anh Vũ đã bị thuyết phục. Y đỡ Trường Giang dậy trước khi cậu khấu đầu đến cái thứ ba.
"Hai người nhất định phải đi ngay bây giờ sao?"
Trường Giang lập tức gật đầu. Nếu họ còn tiếp tục dùng dằng, đến khi Phạm Anh Vũ đổi ý chỉ e muốn đi cũng chẳng được.
Lúc tiễn chân hai người ra khỏi Viên Diệp cư, Phạm Anh Vũ vẫn chu đáo dặn dò:
"Đất trời rộng lớn, chia tay hôm nay không biết khi nào mới tái ngộ. Trường Giang, Hoàng Lan, mong hai người bảo trọng!"
Trường Giang cũng cười đáp:
"Nếu có duyên sẽ gặp lại!"
Hoàng Lan và Trường Giang nắm tay nhau rời khỏi Viên Diệp cư. Phía sau lưng họ, ngôi nhà gỗ vẫn trầm mặc như thế, chỉ có trúc xanh hai hàng lặng lẽ khép lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều Dương
Historical FictionThể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu bạn post truyện lên bất kì một trang hay địa chỉ nào khác, xin vui lòng ghi rõ tác giả và nguồn http://www.wattpad.com/story/22178092-thi%C...