Chủ nhật, Lâu Xuân Vũ kết thúc công tác của mình, mang theo đồ đạc nàng đã thu thập xong, từ khách sạn trở lại trường học, hai người khác trong phòng ngoại trừ Tề Nhã Nhã đều có mặt, khi nàng xuất hiện ở cửa vào, Tạ Nhuế chủ động bắt chuyện với nàng.
"Xuân Vũ đến rồi, có muốn thử đồ ăn mẹ ta làm hay không. Mẹ của ta làm đồ ăn rất ngon. Ta là đem đến đây, muốn để mọi người nếm thử, ngươi ăn xong nói vài lời nhận xét, ta nhắn lại với mẹ của ta." Tạ Nhuế về nhà một chuyến, trong nhà sợ nàng ở trường ăn không đủ, liền đóng gói cả bàn đồ ăn cho nàng, không cần nói đến trên đường đi xách theo túi túi hộp hộp nặng đến mức nào, ngay lúc này đem tất cả đồ ăn bày ra chính là tràn đầy một bàn, thậm chí ngay cả bày hết cả bản của Tạ Nhuế cũng bày không đủ, còn có vài thứ đặt ở chỗ Liêu Dật Vân.
Lâu Xuân Vũ cũng là có chút đói bụng, nàng trước tiên đem đồ đạc của mình trả về chỗ cũ, đem máy tính nhét vào dưới đáy tủ quần áo, "Hảo, nhất định phải cám ơn a di, nhìn qua chính là rất ngon."
Ăn được một nửa, "Ngươi hôm qua không có ở đây, ngươi không biết, Tề Nhã Nhã đêm qua liền khóc." Liêu Dật Vân thấp giọng nói với Lâu Xuân Vũ.
"A? Khóc?" Tề Nhã Nhã là người yếu đưới như vậy sao? Lâu Xuân Vũ hoài nghi mình nghe lầm.
"Đúng, đêm qua ở trong chăn khóc, cầm điện thoại trong tay khóc mãi không dừng, còn không phải là lớn tiếng khóc lóc, mà là rất đè nén. Chúng ta cũng không dám hỏi nàng làm sao vậy, liền nghĩ, có phải Tống Tây Tử lại cự tuyệt nàng hay không."
"Không có, Tống Tây Tử cũng không có liên hệ với nàng." Lâu Xuân Vũ thốt ra.
"Làm sao ngươi biết, ngươi giải thích cho rõ a!" Liêu Dật Vân vọt đến, Lâu Xuân Vũ khẳng định cùng với khẩu khí chắc chắn như vậy, làm cho ngọn lửa bát quái trong lòng nàng cháy đến hừng hực.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta ở bên ngoài làm thâm, người dẫn ta đi chính là Tống Tây Tử. Cuối tuần nàng cũng làm thêm, cho nên ta mới biết được nàng không có liên lạc với Tề Nhã Nhã." Những thứ khác nàng không muốn giải thích quá rõ ràng.
Tạ Nhuế cùng Liêu Dật Vân giống nhau, đối với Tống Tây Tử không có hứng thú, cho nên sẽ không bởi vì Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử làm cùng một chỗ mà cảm thấy không đúng.
Bọn họ ngược lại càng để ý chuyện Tề Nhã Nhã vì cái gì khóc thầm ở trong chăn."Nếu như không phải là bởi vì Tống Tây Tử, vậy còn có thể là chuyện gì a?" Tạ Nhuế lấy cùi chỏ thúc Liêu Dật Vân, tỏ ý muốn người được công nhận là người tốt trong phòng như nàng đến hỏi thăm Tề Nhã Nhã.
Mà Liêu Dật Vân lại nhìn về phía Lâu Xuân Vũ.
"Ta không muốn hỏi. Các ngươi không nên nhìn ta."
Buổi tối, Tề Nhã Nhã vừa trở về sau khi chơi bóng rổ cùng các học tỷ trong đội bóng rổ nữ của trường, trên người mặc bộ đồng phục bóng rổ ướt đẫm mồ hôi, chưa kịp thay đồ, mà mái tóc so với lúc khia giảng đã dài hơn một chút của nàng lúc nàng còn đang treo mồ hôi, toàn thân là một bộ dạng nóng nực muốn nổ tung, nàng chạy vào phòng chuyện đầu tiên chính là ôm lấy chai cola ngửa đầu mãnh liệt uống xuống, uống xong liền thở ra một hơi, nấc cục.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
General FictionTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.